Bảy giờ tối, xe buýt lắc lư chầm chậm đến điểm dừng.
Tô Lạc Nam vừa bước xuống từ cửa sau, một hồi chuông điện thoại dồn dập bỗng vang lên trong túi áo.
Là Tiết Minh Lan gọi đến.
Từ sau khi cô gái nhà hàng xóm bằng tuổi cô tổ chức đám cưới vào cuối năm ngoái, mẹ cô bắt đầu lo lắng cho chuyện hôn nhân của con gái. Bà thường xuyên giục cô tìm đối tượng kết hôn, suốt ngày nói con gái có thì, lỡ mất rồi thì sau này càng khó lấy chồng.
Quả nhiên, ngay khi điện thoại vừa kết nối, Tiết Minh Lan chẳng buồn hỏi han, đi thẳng vào chủ đề chính.
"Nam Nam à, dạo này thế nào rồi? Có bạn trai chưa con?"
Bên đầu dây kia khá ồn ào, thấp thoáng còn nghe thấy những câu như "ba vạn"*, "bốn sách"* vọng đến.
(*Một bộ mạt chược cho 4 người chơi có 144 quân, chia thành 4 bộ khung, gồm các hàng: sách, văn, vạn, hướng gió và các quân đặc biệt như hoa, mùa và rồng.)
Từ khi Tô Lạc Nam đi làm, kinh tế gia đình đã bớt căng thẳng hơn trước rất nhiều. Hai năm nay, Tiết Minh Lan mê đánh mạt chược, tuy chơi hoài toàn thua nhưng vẫn tin rằng một ngày nào đó mình sẽ thắng lớn, gỡ lại hết số tiền đã mất.
Cũng may bà không chơi lớn, Tô Minh đành nhắm mắt làm ngơ.
Tô Lạc Nam hơi bất lực: "Mẹ à, con còn trẻ mà, bận công việc lắm."
"Trẻ gì mà trẻ, con đã hai mươi sáu rồi, không cưới thì định để đến bao giờ? Với lại công việc của con có gì mà bận?" Tiết Minh Lan bĩu môi, chậm rãi rút một quân bài, "Bảy sách. Một tháng kiếm chẳng được bao nhiêu, chi bằng tranh thủ lúc còn trẻ còn xinh, tìm một người đàn ông có tiền. Sau này con bước ra ngoài, nhà họ Tô mình cũng được nở mày nở mặt."
Mặc dù Tiết Minh Lan nói không sai, nhưng cách bà thẳng thắn đến mức tr. ần tr. ụi như vậy vẫn khiến Tô Lạc Nam vô thức nhíu mày.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên vài tiếng cười sảng khoái.
Tiết Minh Lan vui vẻ đập mạnh quân bài xuống bàn:
"Hahaha! Tự bốc Thanh Nhất Sắc*! Đúng là gọi điện cho con gái lúc nào cũng gặp may!"
(*Thanh Nhất Sắc là một bộ bài chỉ gồm một hàng duy nhất trong ba hàng Sách, Văn hoặc Vạn; không chứa quân Gió, Rồng hay quân đặc biệt khác. Đây là một kiểu bài mạnh, có giá trị điểm cao vì khó hoàn thành.)
Ngay sau đó, tiếng xào bài loạt soạt truyền qua ống nghe.
Tô Lạc Nam: "..."
Có lẽ vì thắng bài nên tâm trạng tốt hơn, giọng điệu của Tiết Minh Lan cũng trở nên mềm mỏng, bắt đầu chơi bài tình cảm.
"Nam Nam à, con đừng giận, mẹ nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi."
"Con cũng lớn rồi, tuổi xuân của con gái chỉ có mấy năm, mẹ cũng chẳng mong con cưới ai giàu sang gì, chỉ mong con chọn được một người có điều kiện ổn định, sau này có thể chăm sóc con, chăm lo cho gia đình nhỏ của con."
"Cả đời này có nhiều chuyện không thể như ý muốn, không nhất thiết cứ phải lấy người mình yêu mới có thể hạnh phúc. Con nhìn mẹ với ba con xem, năm đó còn do mai mối mà cưới nhau đấy, giờ chẳng phải vẫn sống tốt sao?"
"À đúng rồi, mấy hôm trước dì út con lại giới thiệu cho con một người đấy. Cũng tốt nghiệp thạc sĩ Giang Đại, nghe nói tính tình hiền lành, tuổi tác xấp xỉ con. Hai đứa đều làm việc ở Giang Thành, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tết này về quê, mẹ hy vọng con đi gặp cậu ấy thử xem sao."
Nghe Tiết Minh Lan lải nhải mãi qua điện thoại, Tô Lạc Nam khẽ cụp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Vâng."
Bầu trời dần tối lại, những chiếc xe hơi phóng vút qua đường, lác đác bật đèn pha. Giữa những tòa cao ốc san sát, dòng người và xe cộ đan xen nhau, tấp nập không ngừng.
Tô Lạc Nam đứng chờ chuyến xe buýt tiếp theo ở trạm, chếch phía trước một chút là một ngã tư lớn.
Đèn xanh bật sáng, dòng người lần lượt băng qua đường. Giữa đám đông, cô chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn nhỏ bé hơn cả một con kiến.
Một nỗi cô đơn không tên dâng lên trong lồng ng. ực. Thành phố rộng lớn như vậy, nhưng dường như chẳng có một ai để cô có thể dựa vào.
Căn phòng trọ cô thuê cách công ty hơi xa. Sau khi xuống chuyến xe buýt này, cô phải đổi thêm một chuyến nữa, rồi đi tiếp hai, ba trạm tàu điện ngầm mới về đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!