Chương 30: Khi nào anh mới có thể về nhà?

Rạng sáng hơn một giờ, quán bar nhỏ vẫn rực rỡ ánh đèn, tiếng nhạc chấn động đến inh tai.

Tô Lạc Nam hơi thất thần, ngồi trên băng ghế dài bên ngoài quán bar không xa. Hai bàn tay cô nắm hờ đặt bên cạnh đôi chân dài trắng nõn.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, cuốn theo những chiếc lá rụng trên mặt đất, làm vạt váy trắng của cô khẽ tung lên thành một vòng cung nhỏ.

Trình Cánh Văn khoanh tay tựa vào gốc cây, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đầu mẩu lập lòe ánh đỏ trong bóng tối. Mấy lần cậu khẽ nâng mắt, dò xét sắc mặt cô.

Hồi lâu sau, cậu mới chủ động lên tiếng:

"Bên ngoài lạnh thế này, cậu thật sự không về à?"

Tô Lạc Nam lắc đầu, giọng khẽ khàng:

"Cậu cứ về trước đi, tớ ngồi đây một lát, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cả quá trình đều bình tĩnh và ôn hòa, vẫn là dáng vẻ không tranh không đoạt như trước kia, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Trình Cánh Văn nhíu mày, dập điếu thuốc trong tay, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, khuyên nhủ:

"Khuya thế này, một cô gái như cậu ở chỗ này không an toàn chút nào. Hai người có chuyện gì mai nói không được sao? Hơn nữa, nhiệm vụ Quý Diễn giao cho tớ, tớ mà không hoàn thành thì khó ăn nói lắm."

Tô Lạc Nam im lặng, hàng mi cụp xuống, ánh mắt phủ một lớp bóng mờ nhàn nhạt.

Vài giây sau, cô mới chậm rãi cất tiếng, như đang lẩm bẩm với chính mình:

"Trước đây tớ chưa từng biết... Quý Diễn lại có thể qua lại với kiểu người như vậy, đến mấy nơi như thế này."

Trong ấn tượng của cô, Quý Diễn dù có phóng túng, ngông nghênh, dù trên người đầy gai nhọn, nhưng chưa bao giờ là một kẻ lêu lổng, vô tích sự.

Cậu có mục tiêu của mình, biết rõ bản thân muốn gì.

Học hành giỏi giang, biết chừng mực, hiểu nặng nhẹ, lại rất lễ phép với người lớn tuổi.

Quý Diễn có hàng trăm hàng nghìn ưu điểm, Tô Lạc Nam có thể liệt kê ra vô số.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không phải là kiểu người như cô đã thấy hôm nay.

Trình Cánh Văn sững người trong hai giây, rồi mới lên tiếng giải thích: "Mặc dù bình thường Quý Diễn ngông nghênh, có lúc tớ cũng thấy cậu ấy rất đáng ghét, nhưng tớ vẫn muốn nói một câu công bằng. Lần này cậu ấy đến đây chắc chắn là vì Trần Diệp. Trước giờ thằng đó luôn dính dáng đến những kẻ như thế này, nếu không phải vì Trần Diệp, thì dù có thêm mười tên như Trần Bưu, Quý Diễn cũng chẳng buồn để ý."

"Nhưng tớ nghe nói nhà Quý Diễn là nhân vật có máu mặt ở Tây Thành, xử lý một kẻ như Trần Bưu, không khó đến mức này chứ?"

Tô Lạc Nam ngước mắt nhìn cậu ta, hàng mày hơi nhíu lại: "Nhất định phải... dùng cách này sao?"

Vừa rồi, khi đứng đối diện trong quán bar, cô đã nhìn cậu thật lâu. Những ánh mắt và cử chỉ mờ ám mà đám con gái dành cho cậu, từ đầu đến cuối cậu đều không hề né tránh, thậm chí dáng vẻ lúc cậu thân thiết với họ còn thuần thục hơn cả khi ở bên cô.

Trình Cánh Văn mấp máy môi, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Dù đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng Quý Diễn là kiểu người luôn giấu kín tâm tư rất sâu, hầu hết thời gian, ngay cả cậu và Trần Diệp cũng chẳng đoán được trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì.

"Hôm nay tớ gặp một cô gái tên Lăng Huyên."

Tô Lạc Nam nói chậm rãi, như thể câu nói này đã lặp đi lặp lại trong đầu cô rất nhiều lần trước khi thốt ra.

"Cô ấy nói, Quý Diễn ở bên tớ là vì đã cá cược với người khác. Cậu ấy đã lừa tớ. Là thật sao?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều, thực ra lần đó—"

Tô Lạc Nam mím môi, cắt ngang lời cậu ta: "Cậu chỉ cần trả lời tớ, chuyện này có thật không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!