Rời khỏi quán net, Tô Lạc Nam vẫn im lặng, cúi đầu bước theo sau Tô Thiên Tứ mà không nói một lời.
Hai người đi trước sau một lúc lâu, Tô Thiên Tứ mới giảm tốc độ, bước chậm lại để đi song song với cô.
Cậu đưa tay gãi nhẹ chóp mũi, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Vừa rồi, sao chị lại giúp em?"
Ánh mắt Tô Lạc Nam vẫn dán xuống mặt đất, giọng nói khẽ khàng: "Bọn họ quá đáng quá."
"Cũng không thể nói là quá đáng được, thực ra là do em cứ bám theo đòi chơi cùng họ thôi. Bọn họ chê em nhỏ tuổi, không muốn dẫn theo, hơn nữa cũng vì em mà bị mẹ mắng mấy lần rồi. Mẹ ghét họ lắm."
Tô Thiên Tứ chán chường đá viên sỏi nhỏ dưới chân, liếc nhìn Tô Lạc Nam một cái.
"Nhưng mà... chị cũng thấy Quý Diễn siêu đẹp trai đúng không? Nãy giờ cứ nhìn chằm chằm anh ấy mãi."
Tô Lạc Nam sững sờ mất vài giây, sau đó cuống quýt xua tay giải thích.
"Không phải đâu, chị không có nhìn cậu ấy."
"Nếu không phải nhìn anh ấy thì nhìn cái gì? Nhìn anh ấy chơi game à? Em nhớ chị chẳng hứng thú gì với game mà."
Bình thường, Tô Lạc Nam đúng là không hề quan tâm đến mấy trò chơi này, vậy mà vừa rồi không hiểu sao lại bị cuốn theo lúc nào không hay.
"Chuyện đó... chỉ là ngoài ý muốn thôi. Thật sự chị không có nhìn cậu ấy." Cô nhỏ giọng nói.
Tô Thiên Tứ khẽ nhướng mày, giọng điệu đầy vẻ hiểu rõ lòng cô.
"Thực ra cũng không cần giấu giếm gì đâu, khu này của bọn mình có cả đống người thích anh ấy ấy chứ. Trước khi chị đến còn có một người vừa tỏ tình với anh ấy xong, bị từ chối thẳng thừng luôn."
Tô Lạc Nam bất lực.
Dường như dù cô có giải thích thế nào, Tô Thiên Tứ cũng khăng khăng cho rằng cô đang lén nhìn Quý Diễn.
Thực ra, trong quán net tối om, khói thuốc mịt mù, cô thậm chí còn chẳng thấy rõ mặt cậu ấy, chỉ nhớ đôi mắt đen nhánh lạnh lùng đó mà thôi.
Mà với tình hình này, rất có thể Quý Diễn cũng đã hiểu lầm, nghĩ rằng cô là một kẻ háo sắc thích nhìn trộm người khác.
Thấy cô mang vẻ mặt đầy phiền muộn, Tô Thiên Tứ tốt bụng an ủi: "Chị cũng đừng để bụng chuyện vừa rồi làm gì. Quý Diễn không cố ý nhắm vào chị đâu, anh ấy ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm. Cụ thể lý do thì không rõ, chỉ nghe nói có liên quan đến gia đình anh ấy. Nhà anh ấy loạn lắm, còn rối ren hơn cả phim truyền hình."
Tô Thiên Tứ nhỏ hơn cô bốn tuổi, năm nay vừa vào cấp hai.
Hai người là chị em cùng mẹ, đáng lẽ phải là những người thân thiết nhất trên thế giới này, nhưng vì khoảng cách mà luôn ở trong trạng thái nửa xa lạ, nửa quen thuộc.
Có lẽ hôm nay là lần họ trò chuyện nhiều nhất từ trước đến nay.
Mặc dù chủ đề xoay quanh Quý Diễn.
Tô Lạc Nam mím môi, cái kiểu thiếu niên ngông nghênh bất cần đời như thế, cô thực sự không thể thích nổi.
"Dù sao thì, tùy tiện mang người khác ra làm trò đùa cũng là bất lịch sự."
Nhìn cô cố chấp giữ vững quan điểm của mình, Tô Thiên Tứ tức đến mức suýt nghẹn.
"Thế hóa ra nãy giờ em nói phí công rồi à?"
Quán net cách nhà bố mẹ không xa, chẳng mấy chốc hai người đã về đến nơi.
Vừa bước vào cửa, Tiết Mẫn Lan đã nhanh chóng đi tới, chống nạnh tóm lấy đầu Tô Thiên Tứ.
"Thằng nhóc này, bảo đi đón chị, có phải lại trốn vào quán net chơi game nữa rồi không hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!