Chương 26: "Móc khoá"

Bàn học của Tô Lạc Nam đặt cạnh cửa sổ, bên ngoài có một cây cổ thụ với thân nghiêng vẹo. Thỉnh thoảng, những cơn gió đêm lay động ngọn cây, khiến cành lá vươn vào trong nhà.

Kéo rèm ra, sắc xuân len lỏi vào phòng.

Tô Lạc Nam lặng lẽ nhìn màn đêm loang lổ bên ngoài cửa sổ, nhưng bài tập trong tay thế nào cũng không thể tập trung nổi.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô dũng cảm nói ra nỗi lòng mình trước mặt Tiết Minh Lan.

Kỳ lạ là, cô lại cảm thấy bình tĩnh hơn mình tưởng, không hề kích động như đã nghĩ.

Ngược lại, có một cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Khi ấy, Tiết Minh Lan chỉ lặng lẽ nhìn cô rất lâu, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài rồi quay về phòng.

Dòng suy nghĩ bị một tiếng gõ cửa cắt ngang.

Tô Thiên Tứ rón rén gõ cửa vài cái, sau đó thò đầu vào.

"Chị bận không?"

Tô Lạc Nam đặt bút xuống, nhẹ giọng đáp: "Vào đi."

"Chị, chị thực sự thích Quý Diễn à?"

Tô Thiên Tứ vừa bước vào đã đi thẳng vào vấn đề, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Tô Lạc Nam, giọng nói đầy nôn nóng, thậm chí còn có chút phấn khích.

Tô Lạc Nam hơi cúi mắt xuống, không trả lời.

"Chị dám nói mấy lời đó trước mặt mẹ, em thật sự bái phục luôn đấy."

Tô Thiên Tứ kéo ghế lại gần hơn một chút: "Em nói rồi mà, Quý Diễn và các anh ấy không phải kiểu người xấu đâu. Mà đúng rồi, em còn chưa kể cho chị nghe tại sao em lại nể phục họ như vậy."

Tô Lạc Nam khẽ lắc đầu: "Tại sao?"

"Thật ra nhà mình mới chuyển đến đây chưa lâu, trước đó vẫn còn ở vùng quê sát bên thuê nhà. Chỗ đó có nhiều tên côn đồ lắm, mỗi lần em vào quán net chơi game, thấy em nhỏ tuổi là bọn nó lại bắt nạt. Khi ấy, tiền mẹ cho em gần như đều bị chúng nó cướp sạch, không chịu đưa thì bị đánh. Chị nhìn này, vết sẹo trên tay em là bị chúng nó đánh đấy."

Nhắc đến chuyện này, Tô Thiên Tứ vẫn còn chút tức tối, thuận tay kéo tay áo lên.

Tô Lạc Nam sững lại một chút, ánh mắt dừng trên cánh tay em trai.

Ở chỗ gần cổ tay, quả nhiên có một vết sẹo dài khoảng năm centimet. Dù đã qua lâu như vậy, nhưng vẫn có thể thấy được mức độ dữ tợn của nó.

Tô Lạc Nam hơi nhíu mày: "Mẹ biết chuyện này không?"

"Tất nhiên là không rồi." Tô Thiên Tứ kéo tay áo xuống, bĩu môi: "Nếu mẹ biết em lén đi quán net rồi còn bị đánh, chắc chắn không tha cho em đâu."

"Vậy... chuyện này liên quan gì đến Quý Diễn?"

"Đó là trước khi em gặp Quý Diễn." Tô Thiên Tứ hồi tưởng lại.

"Chắc hôm đó tâm trạng anh ấy tốt, thấy em bị người ta chặn ở góc tường bắt nạt, liền một tay túm cổ áo thằng đó xách lên. Tay kia thì vẫn còn đút túi quần. Anh ấy cao, bình thường đã có cái dáng vẻ lạnh lùng ngầu ngầu, đám kia hình như còn sợ anh ấy lắm. Chị không thấy cảnh đó đâu, chắc cũng không tưởng tượng nổi đâu. Ngầu bá cháy luôn!"

Tô Lạc Nam vô thức đáp: "Vì bọn kia sợ Quý Diễn nên không dám bắt nạt em nữa? Vì thế nên em mới suốt ngày bám theo cậu ấy?"

"Một phần là vậy."

Tô Thiên Tứ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng em thấy quan trọng hơn là khí chất của anh ấy. Chị không cảm thấy đi theo sau Quý Diễn và Trần Diệp làm đàn em rất có mặt mũi à?"

Tô Lạc Nam: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!