Giữa tháng Giêng, một trận tuyết lớn vội vã cuốn trôi những bộn bề và mệt mỏi của năm cũ, đồng thời mang theo kỳ nghỉ đông của Tây Thành Phụ Trung.
Kỳ thi cuối kỳ này, Tô Lạc Nam đạt kết quả khá tốt, thứ hạng cũng không ngừng tăng lên, khoảng cách giữa cô và Quý Diễn trên bảng xếp hạng ngày càng thu hẹp.
Cô đã in bảng xếp hạng ra, sau mỗi lần thi xong đều sẽ vẽ một ký hiệu nhỏ bên cạnh tên mình và Quý Diễn.
Trong lòng cô lặng lẽ cất giấu một mục tiêu.
Hy vọng tên mình có thể gần tên Quý Diễn hơn một chút, rồi lại gần thêm một chút.
Nếu đến kỳ thi đại học mà có thể sát cạnh nhau thì càng tốt.
Từ sau kỳ thi cuối kỳ, nửa kỳ nghỉ đông đã trôi qua, cô vẫn chưa gặp lại Quý Diễn lần nào.
Đôi khi trên WeChat cũng nhắn vài câu ngắn ngủi, nhưng hầu hết đều là Quý Diễn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác khó tả.
Vừa chua xót vừa tê dại, không biết nên gọi đó là gì, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa cô và Quý Diễn ngày càng xa.
Cậu chưa từng nói với cô rằng mình đã đi đâu.
Cô cũng muốn hỏi cậu, tại sao dạo gần đây lại phớt lờ cô, có phải cô đã làm sai điều gì không.
Nhưng Tô Lạc Nam không có tư cách để hỏi, cũng không dám hỏi.
Kỳ nghỉ đông vô thức đã trôi qua một nửa. Một lần xuống lầu mua đồ giúp Tiết Minh Lan, Tô Lạc Nam tình cờ gặp Trần Diệp đang đến nhà Quý Diễn lấy đồ.
Cậu ta dường như vừa từ nhà Quý Diễn đi ra, trên tay ôm một chiếc thùng lớn, khăn mặt rơi xuống đất, cậu ta đang khom lưng nhặt lên trong khi vẫn giữ chặt chiếc thùng.
Thấy Trần Diệp không để ý đến mình, Tô Lạc Nam cố tình dời mắt đi, rụt cằm vào cổ áo, cúi đầu giả vờ như vô tình bước tiếp.
Cô cũng không biết vì sao, từ nhỏ đã sợ phải chào hỏi người khác, mỗi khi thấy người quen, phản ứng đầu tiên luôn là tìm cách né tránh.
Cô chưa kịp đi xa thì đã nghe thấy Trần Diệp gọi mình từ phía sau.
"Này, Tô Lạc Nam, cậu đi đâu đấy? Giúp tớ nhặt cái này với."
Tô Lạc Nam chậm rãi đáp một tiếng "ờ", xoay người nhặt chiếc khăn giúp cậu ta.
Vô tình nhìn vào thùng đồ trên tay Trần Diệp, cô mới phát hiện bên trong toàn là đồ dùng sinh hoạt, hầu hết đều là những thương hiệu mà Quý Diễn thích.
Cô vô thức hỏi: "Mấy cậu sắp chuyển nhà à?"
"À, không phải." Trần Diệp cũng theo ánh mắt cô nhìn vào thùng, giọng điệu khá tùy ý.
"Chỉ là A Diễn thấy đồ trong bệnh viện không sạch sẽ, cậu ấy không quen, nên bảo tớ mang đồ dùng cá nhân qua cho."
Ánh mắt Tô Lạc Nam khựng lại một chút, hai tay vô thức siết lấy vạt áo, thử thăm dò:
"Cậu ấy... bị ốm à?"
"Cậu không biết sao? Quý Diễn nhập viện rồi, phải ở bệnh viện theo dõi vài ngày. Tớ tưởng cậu ấy đã nói với cậu rồi chứ."
"Nguy hiểm lắm không?"
Tô Lạc Nam có chút lo lắng, trong mắt đầy vẻ bất an.
Đã đến mức phải nhập viện rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!