Mới chỉ đầu tháng Mười Một, Tây Thành đã đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Gió lạnh thỉnh thoảng len lỏi qua lớp áo bông, buốt thấu xương.
Tô Thiên Tứ đang học lớp chín, chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba, nên thời gian tan học cũng gần với Tô Lạc Nam.
Tô Minh thường về muộn, trong nhà chỉ có một chiếc xe, cuối cùng Tiết Minh Lan quyết định đi đón Tô Thiên Tứ ở trường, dù khoảng cách xa hơn, để Tô Lạc Nam tự đi bộ về nhà.
Thế là, trong hơn một tháng qua, Quý Diễn và Tô Lạc Nam danh chính ngôn thuận cùng nhau đi về mỗi ngày.
Sau kỳ thi tháng Mười Một, Quý Diễn rảnh rỗi, nhân tiện đi ngang qua tiệm sửa xe nhà Trần Diệp, liền ghé vào xem náo nhiệt.
Dạo gần đây đang là mùa cao điểm, tiệm bận đến mức quay cuồng. Vừa bước vào, cậu đã thấy Trình Cánh Văn chui dưới gầm xe, còn Giản Sính Đình ngồi xổm bên cạnh đưa dụng cụ cho cậu ta.
Quý Diễn thuận tay cầm chiếc áo khoác treo bên cạnh khoác lên người, một tay thò vào túi, đốt ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đuôi xe.
"Ra đây đi, đừng lề mề nữa, để tớ vào."
Rõ ràng chỉ là việc có thể giải quyết trong năm phút, vậy mà Trình Cánh Văn lại lê lết tận hai mươi phút dưới đó.
Lúc cha của Trần Diệp còn sống, trong ba người, Quý Diễn là người học kỹ thuật giỏi nhất.
Cậu vốn thông minh, học nhanh, lại theo cha Trần Diệp bao năm, tai nghe mắt thấy, nên đã nắm vững mọi thứ.
Tiệm sửa xe nhà Trần Diệp là tiệm truyền thống của gia đình, chủ yếu sửa chữa những chiếc xe đắt tiền, mỗi đơn hàng bình thường cũng phải lên đến mấy vạn.
Gần đây việc kinh doanh đang cực kỳ phát đạt, Trần Diệp và Trình Cánh Văn kiếm được không ít, ngay cả quần áo trên người Giản Sính Đình cũng đã thay đổi hoàn toàn.
"Hôm nay sao rảnh ghé qua thế?"
Trình Cánh Văn liếc nhìn Quý Diễn, chui ra khỏi gầm xe rồi ném cái kìm trong tay cho cậu.
"Tìm Trần Diệp lấy xe, cậu ấy đâu rồi?"
Quý Diễn dùng kìm vặn chặt ốc vít dưới gầm xe, ánh mắt tập trung vào động tác của mình, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.
Từ lúc cậu bước vào tiệm, chỉ thấy mỗi Trình Cánh Văn và Giản Sính Đình bận rộn tới lui, chẳng thấy bóng dáng Trần Diệp đâu.
Vừa dứt lời, từ trong nhà xe vang lên một giọng điệu lười nhác, hời hợt.
"Gấp cái gì, chuẩn bị cho cậu từ lâu rồi."
Trần Diệp vén rèm cửa, đẩy ra một chiếc xe đạp cũ màu vàng nhạt, phía sau còn lắp thêm một chiếc đệm nhỏ.
Cái đệm được bọc bằng vải hoa màu hồng, nhìn lòe loẹt đến mức khó diễn tả thành lời.
Cậu ta vỗ vỗ lên phần đệm phía sau, vẻ mặt đầy mãn nguyện rồi đi tới trước mặt Quý Diễn.
"Này, xe cậu muốn đây."
Quý Diễn: "......"
Lỗi dưới gầm xe được Quý Diễn sửa xong trong vài phút. Cậu chui ra, cởi áo khoác rồi tiện tay vứt lên chiếc tủ bên cạnh.
Chờ mãi mới rửa sạch tay, cậu lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, bật nắp rồi tựa lưng vào tủ, chậm rãi nhìn chiếc xe đạp trong tay Trần Diệp.
"Cậu chắc thứ này có thể chạy trên đường à?"
"Thôi đừng chê, với cái xe mô tô của cậu, trường học mà cho cậu chạy vào một lần thì mới là chuyện lạ đấy. Mà tớ đảm bảo, xe này dù có để ngay trước cổng trường cũng chẳng ai buồn trộm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!