Chương 21: Người mà tớ để tâm, các cậu vốn sẽ không động vào

Dưới ánh mắt của cô là một khoảng sân đầy sắc trắng, họ đứng dưới tán cây hoa hoè, được bóng râm và làn gió mát bao bọc.

Cơn gió nhẹ lay động ngọn cây, kéo theo những cánh hoa trắng muốt khẽ rơi xuống, tạo nên âm thanh xào xạc.

Tô Lạc Nam đứng yên tại chỗ, có phần ngẩn người. Mái tóc lơ thơ bên tai bị gió thổi khẽ bay, tạo nên từng gợn sóng mềm mại.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một rừng hoa hoè rộng lớn như vậy, dày đặc vô số, chí ít cũng phải hơn trăm cây.

Trước đây, trong sân nhà ở quê cũng có một cây hoa hoè, nhưng vì thân cây hơi nghiêng nên những chùm hoa trắng đầy đặn đều đổ dồn về một phía, trông xa chẳng khác nào một biển hoa trắng xóa.

Sau này, vì sức khoẻ ông bà nội không còn tốt, mỗi mùa hoa rụng lại phải quét dọn rất vất vả, họ đành nhờ người chặt bỏ nó.

Giờ góc sân ấy trống hoác, chỉ còn chất đầy đồ đạc linh tinh. Mỗi lần nhìn thấy, Tô Lạc Nam vẫn không khỏi hoài niệm.

Nhìn biểu cảm của cô, Quý Diễn vô cùng hài lòng. Cậu nhấc chiếc cặp sách dưới đất lên, chậm rãi bước về phía trước.

"Thực ra đi qua sân này thì gần nhà cậu hơn, chỉ là rất ít người biết."

Tô Lạc Nam đứng ngây ra vài giây mới lơ đãng bước theo.

"Thế sao cậu lại biết?"

"Tớ học cấp hai ở đây, lúc đó cổng sau vẫn chưa bị đóng, còn có cả trường tiểu học."

Quý Diễn khẽ hất cằm về phía trước: "Cũng không xa, chỉ cần quẹo hai con đường là tới."

Nếu không phải vì hồi đó cậu với Trần Diệp và Trình Cánh Văn thích chạy xe máy rong ruổi khắp nơi, thì chắc cả đời này bọn họ cũng chưa từng ra khỏi khu Tây Thành bao giờ, đúng kiểu dân bản địa từ trong trứng nước.

"Tô Thiên Tứ cũng thế, từ mẫu giáo đã học ở đây rồi."

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn cô: "Còn cậu thì sao? Sao lại chuyển đến đây?"

Ánh mắt Tô Lạc Nam dừng lại trên mũi giày đã bạc màu vì giặt nhiều, giọng nhỏ nhẹ cất lên:

"Tớ sống ở nông thôn từ nhỏ, chưa bao giờ lên thành phố. Ông bà nội nói giáo dục ở quê không tốt, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tớ, nên mới bảo bố mẹ đón tớ lên đây."

Không khí lặng đi vài giây, hàng lông mày Quý Diễn khẽ cau lại.

Chỉ là một cử động rất nhỏ nhưng Tô Lạc Nam nhạy bén nhận ra ngay. Cô cúi thấp mắt, trong đôi đồng tử dường như phủ lên một tầng bóng tối nhạt, đầu càng cúi thấp hơn.

Quả nhiên vẫn không thể không để tâm.

Dù phần lớn bạn cùng lớp vì thấy cô ăn mặc giản dị mà không muốn tiếp xúc, Tô Lạc Nam cũng cố gắng chấp nhận một cách bình thản.

Điều cô sợ hơn cả là Quý Diễn cũng sẽ cảm thấy cô lớn lên ở nông thôn, gia cảnh không tốt mà chán ghét cô, giống như những người khác, chẳng buồn để ý đến cô nữa.

Nếu thế thì trong ngôi trường này, cô thật sự không còn ai để trò chuyện.

Cả hai trầm mặc hồi lâu, gần như đi hết rừng hoa hoè, cuối cùng Quý Diễn vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Vậy mẹ cậu bỏ ra một đống tiền cho em trai học trường cấp ba tư thục, còn cậu thì mặc kệ ở dưới quê à?"

Tô Lạc Nam sững lại, hoàn toàn không ngờ cậu sẽ hỏi vậy.

"Mẹ vẫn quan tâm đến tớ." Cô nhẹ giọng đáp. "Nếu không quan tâm thì đã chẳng đón tớ lên thành phố."

Chỉ là quan tâm không nhiều lắm mà thôi.

Với cô, từ "cha mẹ" chưa bao giờ gắn liền với tình thân thực sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!