Chương 2: Hay là cậu đi thay tớ thu dọn xác đi?

Tháng Sáu, bên ngoài sân bay Tây Thành.

Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, ngày càng gần. Vài cảnh sát hình sự len qua đám đông hỗn loạn, giăng dải băng phong tỏa trước tòa nhà thương mại phía trước.

Đài phát thanh trên xe cảnh sát đang đưa tin trực tiếp:

[Ba giờ chiều nay, em gái ruột của tổng giám đốc tập đoàn Quý thị rơi từ tầng ba mươi của tòa nhà thương mại xuống. Khi cảnh sát đến nơi, nạn nhân đã tử vong tại chỗ. Nguyên nhân cái chết chưa xác định, hiện vụ việc đang được điều tra.]

Hiện trường vụ tai nạn náo loạn, dòng xe cộ quanh sân bay bị chặn đến mức không thể nhúc nhích.

Tô Minh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cánh tay còn lại lơ đãng thả xuống ngoài cửa sổ xe. Ánh mắt anh dần lộ vẻ mất kiên nhẫn.

"Nhà họ Quý mấy năm nay đúng là chẳng yên ổn chút nào. Giàu có như vậy rồi còn có gì mà nghĩ quẩn? Lúc nào cũng rùm beng lên. Giàu quá phiền phức, làm người bình thường vẫn là sung sướng nhất."

Bên ngoài, tiếng còi xe không ngừng vang lên, nhưng trong xe lại im lặng đến mức khó chịu.

Tô Minh liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Ngồi ở hàng ghế sau, Tô Lạc Nam mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc đuôi ngựa buộc cao. Mái tóc mái dày cùng cặp kính gọng tròn màu đen gần như che mất nửa khuôn mặt cô. Nhìn thoáng qua, trông cô chẳng khác gì một cô bé gầy gò, nhỏ nhắn từ vùng quê xa xôi.

Không biết bị thứ gì thu hút, ánh mắt cô dừng lại bên ngoài cửa sổ. Mi mắt rủ xuống, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lúng túng.

Tô Minh bỗng thấy có chút xót xa.

Năm nay Tô Lạc Nam vừa vào lớp Mười một. Suốt mười bảy năm qua, cô sống cùng ông bà nội ở quê, số lần gặp bố mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào thành phố.

So với cậu con trai được nuông chiều trong nhà, anh thực sự nợ đứa con gái này quá nhiều.

Tô Minh do dự một lát, dập tắt điếu thuốc, rồi lấy từ trong túi ra một túi giấy được bọc cẩn thận.

"À, đúng rồi, Nam Nam, lúc qua đây bố có mua thứ này. Thiên Tứ thích ăn ở quán này nhất. Không biết có hợp khẩu vị con không."

Nghe thấy tên mình, Tô Lạc Nam giật mình hoàn hồn, vội vàng đứng bật dậy, theo phản xạ đáp:

"Có ạ!"

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cô chưa kịp đứng thẳng người, đầu đã đập mạnh vào trần xe.

Tô Minh hơi sững sờ, mấy giây sau liền bật cười.

"Có phải đứng nghiêm chào cờ đâu, sao căng thẳng thế?"

Tô Lạc Nam xoa đầu, hơi lúng túng cười theo.

"Con xin lỗi."

Ông nội Tô khi còn trẻ từng phục vụ trong quân đội. Sau khi giải ngũ, vì rảnh rỗi ở nhà nên bắt đầu huấn luyện Tô Lạc Nam. Dần dần, cô đã hình thành thói quen hễ nghe gọi tên liền đứng dậy trả lời ngay lập tức.

Phía trước, dòng xe ùn tắc dần thông thoáng. Tô Minh khởi động lại xe, nói: "Đừng suốt ngày nói xin lỗi hết chuyện này đến chuyện kia nữa. Lạc Nam, ba là ba của con, chúng ta là người một nhà, con biết không? Vậy nên đừng lúc nào cũng khách sáo như vậy. Nếu có chuyện gì muốn nhõng nhẽo hay cần ba mẹ giúp, cứ nói ra, ba mẹ sẽ cố gắng đáp ứng con."

Tô Lạc Nam khẽ "vâng" một tiếng, mở túi đồ Tô Minh đưa cho. Bên trong là một hộp nhỏ đựng sữa chua đông lạnh.

Cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay khiến cô thấy dễ chịu.

Những lời này năm nào Tô Minh cũng lặp đi lặp lại. Tô Lạc Nam đã từng thử gần gũi hơn với ba mẹ và em trai, nhưng thế nào cũng không làm được.

Suốt mười bảy năm qua, ba mẹ cô chỉ về nhà mỗi dịp Tết, ở lại chưa đến một tuần đã vội vã rời đi. Tính tổng thời gian cô được gặp ba mẹ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!