Chương 19: "Hai mươi tệ"

Kỳ thi tháng này kết thúc, thành tích của hầu hết học sinh trong lớp đều có sự tiến bộ rõ rệt.

Giáo viên chủ nhiệm đặc biệt dành ra một tiết học để tổ chức buổi chiếu phim tập thể, giao cho lớp trưởng tìm một bộ phim truyền cảm hứng để phát cho cả lớp.

Đèn trong phòng học bị tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ màn hình lớn hắt lên khoảng không rộng lớn.

Quý Diễn cụp mắt, tùy ý lật qua bài kiểm tra môn Ngữ văn.

"Viết luận thì có gì hay ho, trước kỳ thi đại học cứ học thuộc mấy bài mẫu là được."

Từ trước đến nay, cậu không mấy hứng thú với viết lách, càng ghét việc phải nhớ những khuôn mẫu gò bó.

Từ khi học tiểu học, bài văn của cậu lúc nào cũng theo một mô

-típ nhất định, lạnh lẽo, khô khan, chẳng có chút cảm xúc nào, và hầu như chưa bao giờ đạt điểm cao.

Ánh mắt cậu chợt dừng lại trên bài kiểm tra của Tô Lạc Nam.

"Chỉ trừ có một điểm?"

Lần đầu tiên cậu thấy có người đạt điểm luận văn cao như vậy.

Tô Lạc Nam khẽ gật đầu, trong mắt lấp lánh vẻ tự hào nho nhỏ.

"Tớ chưa bao giờ học thuộc bài mẫu, tớ thích... thế giới này."

Vì thế, cô có thể tinh tế quan sát rất nhiều điều đẹp đẽ trong thế giới này, khiến từng câu chữ của cô trở nên dịu dàng mà đầy sức mạnh.

Từng lời từng chữ đều mang theo sự kiên định và dũng cảm, giống hệt con người cô vậy.

Quý Diễn khẽ nhướn mày, vài giây sau liền thu ánh mắt lại.

"Chỉ dựa vào cái này mà thay đổi được điểm số? Lần đầu tiên nghe thấy đấy."

"Tại sao lần sau cậu không thử xem?"

Tô Lạc Nam khẽ mỉm cười, đưa bài kiểm tra của mình qua.

"Cậu xem này, bài luận lần này của tớ viết về đêm hôm đó ở tháp chuông."

Quý Diễn liếc mắt nhìn trang giấy, theo bản năng nhận lấy.

Gió đêm, tháp chuông, chàng trai cưỡi xe đạp đầy kiêu hãnh như ngọn lửa, cùng những cảm xúc tuổi trẻ cuồn cuộn dâng trào—tất cả đều được cô gom nhặt lại, nhào nặn vào bài luận, tạo thành những câu chữ tràn đầy sức sống và sự lay động.

Càng đọc, khóe môi cậu càng tê cứng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.

Với Quý Diễn, đêm hôm đó ở tháp chuông chỉ là một nét chấm phá mờ nhạt trong ván cược, chẳng ngờ lại được Tô Lạc Nam khắc ghi lâu đến vậy.

"Được, lần sau tớ thử xem."

Bộ phim đã bắt đầu, hiếm hoi lắm Quý Diễn mới không nghịch điện thoại. Cả hai ngầm hiểu mà dừng chủ đề, cùng ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

Thỉnh thoảng, họ cũng bị bầu không khí trong lớp cuốn theo, bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình.

Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Nam thực sự cảm nhận được rằng—cô đã hòa vào tập thể này.

Ánh sáng lúc sáng lúc tối. Như có ma xui quỷ khiến, cô khẽ ngước lên, lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của Quý Diễn.

Cũng đúng lúc đó, đôi mắt đen nhánh của cậu rơi xuống người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!