Chương 16: Học sinh ngoan như tớ chưa bao giờ hút thuốc cả

Tô Lạc Nam đại khái hiểu ý cô ta, khẽ nhíu mày: "Cậu định tố cáo cậu ấy?"

"Không chỉ có vậy đâu. Cậu có tình cảm đặc biệt với Quý Diễn, đúng không?"

Lư Uyển Đình dứt khoát liều một phen, hạ giọng nói: "Nam Nam, cậu cũng không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, đúng không?"

Hàng mi Tô Lạc Nam khẽ rủ xuống, không kiềm chế được mà run nhẹ. Ngón tay siết chặt lấy hộp thuốc trong tay.

Mọi động tác và cảm xúc của cô đều không thoát khỏi ánh mắt của Lư Uyển Đình. Cô ta hài lòng nhướng mày.

Từ sau lần tỏ tình bị từ chối, Lư Uyển Đình đã âm thầm quan sát.

Tô Lạc Nam tính cách cực kỳ khép kín, dễ ngượng ngùng, khi nói chuyện với người khác không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt họ, thậm chí ngay cả lúc trò chuyện, má cũng sẽ hơi đỏ lên.

Mỗi lần nói chuyện với Quý Diễn xong, không chỉ vành tai đỏ bừng mà ánh mắt còn vô thức dõi theo bóng lưng cậu ấy.

Dựa vào giác quan nhạy bén của con gái, Lư Uyển Đình gần như có thể khẳng định—Tô Lạc Nam thích Quý Diễn.

Điều đáng nói là phản ứng đầu tiên của cô ta lại là thấy nực cười.

Cô ta thông minh, xinh đẹp, gia thế tốt, học giỏi, vậy mà Quý Diễn còn chẳng thèm để mắt tới.

Còn Tô Lạc Nam, một người trông chẳng có gì nổi bật, lại có thể dễ dàng trò chuyện, cười đùa với cậu ấy trong giờ học.

"Nam Nam, từ sau khi bị cậu ấy từ chối, tớ không còn thích cậu ấy nữa. Nên nếu lần này cậu giúp tớ, tớ sẽ không nói chuyện này với ai đâu."

Giọng Lư Uyển Đình hạ thấp, ánh mắt đầy thăm dò.

Câu này của cô ta là thật.

Từ khi phát hiện Quý Diễn sẵn sàng tiếp cận Tô Lạc Nam, tình cảm của cô ta cũng lập tức tan biến, thậm chí còn cảm thấy cậu ấy mất giá.

Cô ta nghĩ, cậu ấy mà lại chịu nói chuyện với kiểu người như Tô Lạc Nam ư? Vậy thì chẳng còn xứng đáng với Lư Uyển Đình này nữa.

Thấy Tô Lạc Nam không lên tiếng, Lư Uyển Đình liền tranh thủ bổ sung: "Hơn nữa, tớ đảm bảo cậu sẽ không bị phát hiện. Từ khi tớ vào trường đến giờ, thầy giám thị chưa từng kiểm tra học sinh mới bao giờ."

Tô Lạc Nam mím môi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cắn răng nói:

"Vẫn không được."

"Tại sao?! Cậu rõ ràng là..."

Lư Uyển Đình theo phản xạ cao giọng, nhưng chưa kịp nói hết câu, một cục giấy nhỏ vo tròn đột nhiên bay thẳng vào đầu cô ta.

Cô ta theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu, nhíu chặt mày quay phắt lại.

"Ai đấy?!"

Học sinh lục tục quay về lớp, hành lang vốn ồn ào cũng dần trở nên vắng vẻ.

Quý Diễn đứng dựa lười biếng vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt đen láy lạnh nhạt quét qua hai người họ.

"Nói xong chưa? Đứng đây nhìn hai cậu nửa ngày rồi."

Sắc mặt Lư Uyển Đình có chút khó coi, vô thức nắm lấy ống tay áo Tô Lạc Nam.

"Thầy bảo vào lớp rồi, Nam Nam, mình về thôi."

"Khoan đã, đừng vội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!