Kỳ thi tháng kéo dài hai ngày, đến khi tiếng chuông kết thúc môn tổ hợp tự nhiên vang lên, hành lang lớp học lập tức trở nên náo nhiệt.
Không ít học sinh lớp khác kéo đến bên cạnh Quý Diễn, cầm bài thi của cậu để so đáp án, thỉnh thoảng còn tranh luận gay gắt vì một câu trả lời khác nhau.
Cả dãy phòng học trong chốc lát trở nên vô cùng ồn ào.
Bài thi bị họ tranh nhau giành lấy, Quý Diễn thậm chí chẳng buồn nhấc mí mắt, hai chân dài duỗi thẳng, đầu gối lười biếng hướng ra hai bên.
Ánh mắt cậu dừng trên màn hình điện thoại đang sáng lên trong ngăn bàn, cau mày đáp lại tin nhắn trong khung chat.
Đầu gối bên phải của cậu lại chạm vào chân trái của Tô Lạc Nam. Cô vốn không quen tiếp xúc thân thể với người khác, huống hồ gì chân cậu hôm qua vừa bị thương.
Cô không thoải mái lắm, liền cẩn thận dịch chân trái sang bên cạnh một chút.
Dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng vẫn không qua được mắt Quý Diễn. Đầu ngón tay cậu khựng lại một chút, ngước mắt nhìn cô.
Tô Lạc Nam hơi lúng túng, nhỏ giọng giải thích:
"Cậu... chạm vào tớ rồi."
Quý Diễn hơi nhướn mày, giọng điệu vẫn hờ hững như mọi khi:
"Làm bằng vàng chắc? Chạm một chút cũng không được?"
Người này đúng là... lúc nào cũng phải nói móc mới chịu được à...
"..."
Mặt Tô Lạc Nam càng đỏ hơn, cúi đầu giả vờ xem bài thi trong tay.
"Tớ đâu có..."
Thấy cô im lặng không nói gì, ánh mắt Quý Diễn cũng dời theo hướng nhìn của Tô Lạc Nam, rơi xuống tờ nháp đầy kín chữ trên bàn cô.
Dù chỉ là nháp, cô vẫn viết từng nét rất cẩn thận, mỗi bài toán đều được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn.
Không giống như nháp của Quý Diễn—một trang toàn chữ nguệch ngoạc như bùa chú, viết xong cậu cũng chẳng buồn tìm lại.
"Làm bài thế nào?"
Cậu tiện tay ném điện thoại vào ngăn bàn, rồi tùy ý cầm lấy tờ nháp của cô.
"Có cơ hội giữ lại mạng không?"
"Cũng tạm."
Tô Lạc Nam cúi đầu sắp xếp lại đống bài thi trong tay, ánh mắt không ngừng liếc trộm biểu cảm của Quý Diễn.
Ngay từ môn Văn đầu tiên, cô đã nhận ra đề thi lần này có vẻ dễ hơn những lần luyện tập trước. Đề tổ hợp tự nhiên hôm nay cũng không khó như mọi khi.
Chiếc bút đen trên tay Quý Diễn xoay hai vòng thành thạo giữa những ngón tay.
Bỗng nhiên, động tác của cậu khựng lại, hàng mày hơi nhíu lại hai lần.
Tô Lạc Nam căng thẳng cực độ, ánh mắt dán chặt vào mặt Quý Diễn, không dám rời đi dù chỉ một giây.
Hai tay cô siết chặt lấy bài thi, cảm giác tim sắp nhảy khỏi lồng ng. ực.
Quý Diễn nhìn chằm chằm vào tờ nháp thật lâu, rồi cuối cùng nhắm mắt lại đầy bực bội, không nhịn được thấp giọng buông một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!