Chương 14: Bạn học, cho tớ mượn cây bút

"Đúng, không chỉ thích cô ấy, tớ còn thích cả cậu nữa."

Quý Diễn chậm rãi liếc Trình Cánh Văn, một bên mày khẽ nhướn lên, dáng vẻ lười biếng nhưng lại mang theo chút bỡn cợt.

"Lại đây nào, để tớ xem da cậu với cô ấy ai mịn hơn."

"Cút! Đệch, cậu bị bệnh hả? Đúng là b. iến th. ái! Càng ngày khẩu vị càng nặng, có phải bị ông già cậu chọc cho phát điên rồi không?"

Trình Cánh Văn còn chưa kịp giơ tay, đã như bị sét đánh vội lùi hẳn hai mét.

Quý Diễn vẫn hờ hững, khẽ bật cười một tiếng, rồi vươn tay "rầm" một cái đóng sầm cửa lại.

Cậu lảo đảo đi đến giường, bên ngoài, Trình Cánh Văn vẫn đang gào lên:

"Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, cậu nghĩ tớ không hiểu cậu chắc? Cậu không phủ nhận, tức là cậu có cảm giác với cô ấy thật rồi!"

"Nhưng mà Tô Lạc Nam ấy à, nói thật chứ, không có nhan sắc áp đảo, khí chất cũng chẳng nổi bật, gia cảnh thì bình thường, tớ thật sự không hiểu nổi cậu bị cô ấy hút hồn chỗ nào. Không chỉ khẩu vị nặng mà gu chọn người cũng kỳ quặc!"

"Còn nữa, chỉ riêng mẹ cô ấy thôi cũng đủ khiến cậu không có cửa bước vào nhà họ rồi. À mà này, vết sẹo trên trán Trần Diệp ấy, mẹ cô ấy còn chưa đền tiền đâu, tớ suýt quên mất chuyện này!"

Trình Cánh Văn càng nói càng hăng, cứ thế đứng ngoài lải nhải không ngừng.

Quý Diễn chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Thực ra, Trình Cánh Văn nói không sai.

Dạo gần đây, cậu đúng là sắp bị cái gã cha từ trên trời rơi xuống kia dồn đến phát điên rồi.

Thậm chí, khi bị ép đến đường cùng, Quý Diễn chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình huống đó, nên liều lĩnh nhảy từ tầng hai xuống, mới dẫn đến thảm cảnh như vừa rồi.

Nếu thực sự ngồi ngẫm lại, cuộc đời cậu đúng là một bộ phim dài tập đầy những tình tiết cẩu huyết.

Năm bốn tuổi, Quý Diễn bị mẹ lén đưa ra khỏi nhà họ Quý, cùng bà sống chung với bố của Trần Diệp.

Lúc mới đến nhà họ Trần, cậu vẫn còn là một cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, vừa kén ăn vừa bướng bỉnh, còn luôn tỏ thái độ xem thường người khác. Dù bố Trần có dỗ thế nào cũng không thể khiến cậu ngoan ngoãn.

Mẹ của Trần Diệp mất ngay sau khi sinh cậu ta, từ nhỏ cậu ta đã sống cùng bố. Còn Trình Cánh Văn là con của cô ruột Trần Diệp, sau khi cha mẹ cậu ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe, bố Trần đã vì lòng tốt mà nhận nuôi.

Hai cậu nhóc trông thấy bố mình bị Quý Diễn bắt nạt đến phát cáu, nên nhân lúc trong nhà không có người lớn đã lôi cậu ra đánh cho một trận.

Nhưng đúng là "không đánh không quen biết", từ đó ba người dần trở nên thân thiết.

Nhà họ Trần có một tiệm sửa xe gia truyền, công việc làm ăn khá tốt, đủ để nuôi sống cả gia đình.

Nhưng mẹ Quý Diễn vốn là người quen tiêu tiền như nước, hưởng thụ cuộc sống giàu sang, không thể chịu nổi những ngày tháng bình thường này, nên chẳng bao lâu sau đã theo một người đàn ông giàu có khác, bỏ lại Quý Diễn một mình ở nhà họ Trần.

Khi ấy, Quý Diễn không còn ai để dựa vào, cậu cứ ngỡ rằng bố Trần sẽ đuổi mình đi, hoặc bán mình cho bọn buôn người để trút giận.

Nhưng người đàn ông trầm mặc đó chỉ lặng lẽ hút xong điếu thuốc, sau đó bảo bọn họ đi ngủ, nói rằng sáng mai còn phải đi học.

Lúc đó, Quý Diễn hiểu rằng—cậu đã an toàn.

Người đàn ông này không hề trút giận lên cậu vì sự ra đi của mẹ, mà ngược lại, ông đã giữ cậu lại.

Ba đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đến trường, gần như ngày nào cũng dính lấy nhau 24/24 tiếng đồng hồ.

Bố Trần chưa từng thiên vị hay bạc đãi bất kỳ ai.

Năm lớp bảy, người nhà họ Quý tìm đến Quý Diễn, muốn đưa cậu về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!