Tây Thành hai ngày trước vừa đổ một trận mưa lớn, mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt.
Tô Lạc Nam ngồi xổm trên đất, vạt áo khoác rủ xuống hai bên chân, lớp ngoài cùng thậm chí còn bị vấy lên chút máu loang lổ.
Chiếc áo khoác trắng sạch sẽ không chút tỳ vết, cứ thế bị cậu ta làm bẩn.
Quý Diễn bỗng thấy bực bội, nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tô Lạc Nam thực sự đang thay đổi.
Vầng trán nhẵn mịn và đôi mắt xinh đẹp ấy giờ đã dám để lộ ra ngoài, lưng cũng cố gắng giữ thẳng hơn, thậm chí giọng nói còn to hơn trước.
Chỉ mới một tháng mà thôi.
Tô Lạc Nam thay đổi trông thấy, trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Đến mức đôi lúc, khi ánh mắt vô thức dừng trên người cô, Quý Diễn còn có chút ngẩn ngơ.
Thật ra, cô chẳng hề thua kém bất kỳ hoa khôi nào trong trường.
Chỉ là trước đây, cô quá mức dè dặt và tự ti, lúc nào cũng cúi đầu, chẳng ai để tâm đến sự tồn tại của cô cả.
Tất cả những lời khuyên của cậu, Tô Lạc Nam đều thật sự nghe theo và từng bước thực hiện.
Thậm chí có những điều cậu chỉ vô tình nhắc đến rồi quên béng, vậy mà cô vẫn nhớ rõ ràng.
Cô thực sự tin tưởng cậu một cách vô điều kiện.
Có thứ gì đó không rõ ràng đang dần tan chảy trong lòng Quý Diễn.
Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, ấn tượng về Tô Lạc Nam trong lòng mình đã vô thức thay đổi rất nhiều.
Dạo gần đây, mỗi lần nhìn thấy gương mặt hơi ửng đỏ của cô, Quý Diễn đều cảm thấy bản thân thật quá đáng.
Đều sắp thành người lớn cả rồi, vậy mà còn đi cá cược mấy thứ kỳ quặc như thế.
Khu chung cư yên ắng đến lạ, chỉ có tiếng côn trùng khe khẽ kêu trong bụi cỏ, càng làm bầu không khí thêm tĩnh lặng.
Tô Lạc Nam cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Một lúc lâu sau, vết thương lớn nhất trên đầu gối cũng đã được xử lý xong, cô mới khẽ đáp lại câu hỏi trước đó của cậu.
"Tớ có chút tò mò, nhưng đó là chuyện của cậu, cậu có quyền không nói với ai cả."
"Tớ tự nhảy xuống đấy."
Cậu hơi nhướng mày, gần như buột miệng nói ra.
Ngón tay Tô Lạc Nam khẽ khựng lại, cây tăm bông trong tay vô thức ấn mạnh xuống vết thương của Quý Diễn.
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cậu nhắm chặt mắt, không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Tô Lạc Nam vội rụt tay về, lí nhí xin lỗi: "Xin lỗi."
Phải một lúc sau, đôi mắt đen láy kia mới chậm rãi dừng trên người cô.
"Không tin à?"
Tô Lạc Nam mím môi, nhẹ giọng đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!