Khác với ngôi trường ở thị trấn quê nhà, Tây Thành Phụ Trung là một trường trọng điểm của tỉnh. Ngoài bài kiểm tra hàng tuần, gần như mỗi tháng trường đều tổ chức một kỳ thi phân lớp.
Năm học sinh cuối bảng của lớp trọng điểm sẽ bị chuyển xuống lớp thường, trong khi năm học sinh đứng đầu lớp thường sẽ được đẩy lên lớp trọng điểm. Cứ như vậy, cho đến hết năm lớp mười hai.
Lớp có tổng cộng 50 học sinh, khi vào trường, Tô Lạc Nam may mắn đứng hạng 48, vừa đủ điểm vào lớp trọng điểm.
Tối trước ngày thi tháng, sau khi ôn tập xong môn cuối cùng, cô nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô không có tự tin với thành tích của mình. Mãi mới dần hòa nhập được với lớp, nếu bị chuyển sang môi trường mới, e là cô lại phải mất rất lâu để thích nghi.
Nhưng với lực học hiện tại, cô hoàn toàn không thể so bì với những học sinh xuất sắc trong lớp.
Chuyện bị chuyển xuống lớp thường gần như đã là kết cục không thể tránh khỏi.
Gió đêm lùa vào phòng, làm rèm cửa bay lên, tạo thành một đường cong mềm mại.
Ngay lúc cô cố nhắm mắt, ép bản thân đi ngủ, bỗng một tiếng động lớn vang lên bên ngoài cửa sổ, khiến cô giật mình mở choàng mắt.
Âm thanh đó nghe giống như có vật nặng vừa rơi xuống.
Tô Lạc Nam cuống quýt khoác áo, chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhà cô nằm trên tầng bốn, không quá cao. Ánh đèn đường vừa vặn chiếu xuống bức tường dưới lầu.
Mơ hồ trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đen đang co mình dưới đất.
Cậu ta trông có vẻ rất đau, cúi gập người, hai tay ôm chặt lấy đầu gối trái, bả vai khẽ run lên.
Bên cạnh cậu, những mảnh vụn của bồn hoa vương vãi khắp nơi.
Hình như cậu ta vừa rơi từ trên cao xuống, đầu gối đập mạnh vào bồn hoa dưới cửa sổ.
Cậu cúi gằm mặt suốt, Tô Lạc Nam không nhìn rõ gương mặt cậu, nhưng từng cử động của cậu đều lọt vào tầm mắt cô.
Chỉ vài giây sau, cậu kéo ống quần thể thao lên.
Mảnh sứ từ bồn hoa đã xuyên qua lớp vải, cắm sâu vào da thịt cậu. Máu đỏ tươi chảy dọc theo đầu gối, lướt qua bắp chân săn chắc rồi tí tách rơi xuống mặt đất.
Những mảnh vỡ li ti bám đầy bên ngoài bắp chân trái, giữa đó còn có vài mảnh lớn cỡ quả bóng bàn ghim chặt vào da.
Vết thương nhìn ghê rợn như vậy, Tô Lạc Nam cứ tưởng cậu sẽ gọi điện cho người nhà đến giúp. Nhưng mãi vẫn không thấy cậu lấy điện thoại ra, chỉ thấy cậu cố chống tay lên tường, một tay khác vịn xuống đất, loay hoay muốn đứng dậy.
Đầu gối phải hơi cong, còn chân trái gần như không thể dùng sức. Cả cánh tay chống lên cũng khẽ run rẩy.
Tô Lạc Nam chắc chắn rằng cú ngã này không hề nhẹ.
Hai giây sau, cánh tay cậu mất đi lực chống đỡ, cả người lại ngã xuống mặt đất.
Xung quanh quá yên ắng, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cậu thấp giọng chửi một câu đầy bực bội.
Tô Lạc Nam đột nhiên thấy căng thẳng, tim cũng đập mạnh hơn.
Khi cô còn đang do dự không biết có nên xuống giúp hay không, tiếng rên đau đớn dưới lầu bỗng thu hút sự chú ý của cô.
Mảnh vỡ lớn nhất... vậy mà cậu lại dùng tay không rút nó ra khỏi đầu gối!
Mảnh sứ rút ra đã bị máu thấm đỏ hoàn toàn, đầu ngón tay cậu cũng nhuốm đầy vết máu.
Tô Lạc Nam không nhịn được mà bật thốt lên một tiếng kinh hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!