Chiếc xe tùy tiện đỗ bên lề đường, ngay phía sau là khu vực biểu diễn nhộn nhịp với biển người đông đúc.
Vị trí của hai người không hề kín đáo, rất nhiều người đi ngang qua đều vô thức liếc nhìn, thậm chí có người còn nhìn họ mấy lần.
Tô Lạc Nam xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cắn môi, khẽ giọng nói:
"Quý Diễn, cậu mau thả tớ xuống đi!"
Nhìn cô vừa lúng túng vừa ngại ngùng, Quý Diễn càng cảm thấy thú vị, ý định trêu chọc cũng càng mãnh liệt hơn.
Khóe môi cậu cong lên, cậu ngồi xổm xuống, đối diện với cô, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ giễu cợt:
"Tớ nói rồi, cậu năn nỉ tớ, tớ sẽ thả cậu xuống."
Tô Lạc Nam mím môi, nín nhịn hồi lâu, thế nào cũng không nói ra nổi hai chữ cầu xin.
Cô quay đầu đi, không muốn nhìn cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy chữ:
"Không... không cầu! Quý Diễn, cậu đúng là đồ khốn, cậu... cậu thả tớ xuống mau!"
"Chỉ biết mắng có bấy nhiêu? Không có câu nào mới mẻ hơn sao?"
Một lát sau, Tô Lạc Nam dứt khoát không giãy giụa nữa. Dù Quý Diễn có trêu thế nào, cô cũng im thin thít, quay đầu sang một bên, nhất quyết không thèm để ý tới cậu.
Thấy cô không đáp lại, Quý Diễn thử gọi:
"Này, Tô Lạc Nam."
Xung quanh bỗng trở nên yên ắng, không ai trả lời.
Vài giây trôi qua, không hiểu sao Quý Diễn lại có chút chột dạ, nụ cười trên môi cũng dần thu lại. Cậu cúi xuống tìm kiếm ánh mắt cô.
"Tô Lạc Nam, cậu giận rồi à?"
Cô vẫn nghiêng đầu, không để ý đến cậu.
Cậu hạ giọng, khẽ hỏi:
"Thật sự giận à?"
Cô gái này vốn đã nhạy cảm, hôm nay đứng trước mặt bao nhiêu người hát đã là giới hạn của cô rồi.
Vốn dĩ có thể dũng cảm thể hiện bản thân là một chuyện đáng để vui mừng, vậy mà cậu lại cứ chứng nào tật nấy, còn trêu chọc cô trước mặt mọi người.
Mãi đến lúc này, Quý Diễn mới chợt nhận ra mình đã quá đáng. Cậu thu lại vẻ bỡn cợt ban nãy, ngoan ngoãn ôm Tô Lạc Nam đặt xuống khỏi xe máy.
"Vừa rồi tớ lỡ lời, cậu đừng chấp tớ, cứ coi như—"
Lời nói đến một nửa, cậu bỗng khựng lại, phần còn lại bị nuốt ngược vào trong.
Gió đêm nhẹ lướt qua, làm những lọn tóc lòa xòa bên tai cô khẽ bay.
Tô Lạc Nam cúi đầu, đôi môi mím chặt, mái tóc dày che khuất đôi mắt hoe đỏ. Hai tay cô siết chặt vạt áo đồng phục, từ lúc Quý Diễn quen cô đến giờ, cô chưa từng dám đứng thẳng lưng một lần nào.
Lá cây bị gió thổi xào xạc, cô đứng dưới bóng cây, dáng người nhỏ nhắn, ngay cả cái bóng đổ xuống đất cũng chỉ bé xíu một mảnh.
Có lẽ vì thân hình Tô Lạc Nam quá gầy gò, thoạt nhìn cứ như thể mong manh đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Lòng Quý Diễn bỗng mềm nhũn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!