Chương 1: Vậy còn tớ thì sao?

Tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Tô Lạc Nam ngồi trong ghế lái, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sân vườn tràn ngập hoa hòe.

Căn biệt thự này rất đặc biệt—tường đỏ, mái ngói xanh, từ cổng vào, mọi khoảng trống đều trồng kín cây hòe.

Bóng cây đan xen, ánh trăng len qua kẽ lá, hòa vào sắc trắng của những chùm hoa.

Gió thổi qua, hoa rơi lả tả, phủ kín mặt đất.

Hồi cấp ba, món bánh ngọt cô làm giỏi nhất chính là bánh hoa hòe.

Trong ký ức, bên cạnh trường học có cả một rừng cây hòe. Cậu thiếu niên ngang tàng ấy từng không ít lần kéo cô trèo qua bức tường rào, chạy sang khu rừng nhỏ ấy để hái đầy một cặp sách hoa hòe.

Bảy năm trôi qua, khi nhìn thấy một rừng hoa hòe lớn như vậy, cô vẫn có chút ngẩn ngơ.

Ngồi ở ghế phụ, Lục Tư Cố gấp lại tập tài liệu đã học thuộc làu, gọi cô mấy tiếng. Thấy cô không phản ứng, cậu ta mới giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô.

Tô Lạc Nam hoàn hồn: "Gì thế?"

"Nghĩ gì mà gọi mãi không nghe? Những gì vừa dặn, cậu nhớ hết chưa?"

Tô Lạc Nam dập tắt điếu thuốc, bất đắc dĩ nói: "Nhớ rồi."

Chẳng qua cũng chỉ vài câu thoại, vậy mà suốt quãng đường đến đây, Lục Tư Cố đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần dừng đèn đỏ, cậu ta đều bắt cô đọc lại một lượt, cô có thể không nhớ được sao?

Thật ra cũng không thể trách Lục Tư Cố quá căng thẳng.

Tô Lạc Nam quen biết Lục Tư Cố từ năm hai đại học. Khi đó, cậu ta đã là một nhạc sĩ viết lời có chút danh tiếng.

Thoáng cái đã mười năm trôi qua. Suốt thời gian ấy, Lục Tư Cố vẫn thiếu một cơ hội để vụt sáng. Dù cố gắng thế nào, cậu ta cũng chỉ dừng lại ở mức có chút tiếng tăm nhưng không thể nổi đình nổi đám.

Lần này, bài hát mới được một ngôi sao hạng A để mắt đến. Nếu ký hợp đồng thuận lợi và bài hát trở thành hit, địa vị của cậu ta trong giới nhạc sĩ chắc chắn sẽ được nâng lên một bậc.

Đây là cơ hội ngàn năm có một.

"Vậy cậu nhắc lại lần nữa đi."

Tô Lạc Nam chỉnh lại thái độ, bắt đầu đọc thoại:

"Chào anh, tôi là Tô Lạc Nam, một phóng viên chuyên về tin tức giải trí, đồng thời cũng là vợ của Tư Cố. Nếu anh không phiền, tôi sẽ chịu trách nhiệm ghi lại toàn bộ quá trình ký kết hợp đồng lần này và cam kết bằng chuyên môn của mình rằng sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin nào lên mạng."

Trước khi họ đến đây, chủ nhân căn biệt thự đã đặt ra quy tắc rõ ràng rằng không cho người ngoài vào.

Trong công ty có không ít phóng viên, cô cũng không hiểu vì sao sếp lại nhất định để cô đóng giả làm vợ của Lục Tư Cố.

"Lần đầu tiên có ca sĩ nổi tiếng đến vậy chọn bài của mình, cầu trời phù hộ, nhất định phải ký được hợp đồng này!"

Lục Tư Cố chắp tay cầu nguyện, xong lại vỗ vỗ vai cô, cười nói:

"Cậu yên tâm, sau này tớ nổi tiếng rồi, nhất định sẽ không quên cậu. Cậu cứ theo tớ, cả đời được ăn ngon mặc đẹp!"

Tô Lạc Nam bật cười, hỏi:

"Tớ tò mò thật đấy, rốt cuộc ngôi sao nào khiến cậu coi trọng đến mức này?"

"Chuyện này tớ cũng không rõ, chỉ nghe chị Hầu nói người này là đỉnh lưu trong số các đỉnh lưu. Chị ấy đã tốn rất nhiều công sức mới giành được cơ hội gặp mặt lần này cho tớ. Vốn dĩ, lần này tớ chỉ có thể gặp người quản lý của anh ta mà thôi."

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề dẫn họ vào sảnh lớn của biệt thự.

Căn biệt thự mang phong cách tối giản, vừa tinh tế vừa xa hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!