Đêm đó thật là náo nhiệt!
Khu chung cư bình thường rất yên tĩnh, nửa đêm khuya khoắt đột nhiên có tiếng sói tru, không may là tiếng kêu còn phát ra liên tục.
"Trang Nghiêm! Tao thao con mẹ mày, thao cả họ nhà mày … "
Đến lúc thao tới tổ tiên nhà Trang Nghiêm thì bọn họ rốt cuộc cũng về đến nhà. Trang Nghiêm đặt Tiểu Câu xuống thảm nhung, cổ họng Tiểu Câu đã rát đến sắp hỏng.
May là người giúp việc đều về hết, mẹ Trang Nghiêm vẫn chưa về nhà, nếu không lại càng náo nhiệt!
Trang Nghiêm rót chén nước đưa cho Tiểu Câu : "Mắng đủ chưa? Uống ngụm nước thấm họng đã."
Tiểu Câu cũng không khách khí, nhận lấy chén nước, một hơi rót vào bụng. Khôi phục chút khí lực, lại bắt đầu phun nước miếng lên mặt Trang thiếu gia.
Trang thiếu gia đối với khiêu khích rành rành trước mặt vẫn không tức tối. Lấy tay lau mặt, bình tĩnh nói : "Chúng ta ra sức như vậy để làm gì? Tốt nhất là hai mặt một lời nói cho rõ ràng!"
Tiểu Câu nghĩ thầm :"A, võ xong rồi, giờ ngài muốn dùng văn chứ gì! Bộ chuyện tốt đều là của nhà các người hết sao!"
"Anh lại muốn làm như thế nào? Không muốn làm anh nữa, lại muốn làm ba tôi có phải không!"
Trang Nghiêm nhịn không được búng trán Tiểu Câu một cái : "Tiện nghi đều bị em chiếm hết!" Lại nói tiếp, "Kỳ thật trong lòng em nghĩ gì, không phải anh không biết. Nhưng em vẫn còn quá nhỏ, có nhiều chuyện hoàn toàn không hiểu được! Đàn ông chơi đùa với nhau thì được, động chân tình thì đều là đồ ngốc!"
Tiểu Câu hai mắt đều đỏ, đây là khinh thường chỉ số thông minh của cậu sao!
Trang Nghiêm nâng cái mặt đang phồng mang trợn má lên nhìn, thấy cậu như con cóc đang vận khí, hiếm thấy a, nhịn không được cúi xuống hôn mấy cái.
"Mẹ kiếp, lại hôn tôi, tôi liều mạng với anh!"
Đau thắt lưng, không dùng được lực, chỉ còn móng tay nuôi vài ngày chưa cắt, ít ra lúc này có thể phát huy công dụng. Trên mặt Trang thiếu gia lập tức xuất hiện muôn hồng nghìn tía.
"Đây thèm vào, thằng nhóc chết tiệt này, ở trường thì không chịu học, lại ra đường học ba cái thứ mèo cào này!"
"Con mẹ nó, tôi là đồ ngốc đấy, để xem ai sợ ai!"
Trang Nghiêm vui vẻ : "Thực kì quái! Trong phòng này có hai kẻ ngốc a!"
Tiểu Câu chà miệng, không thèm để ý, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm mặt Trang Nghiêm.
Nhất thời trong phòng an tĩnh lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn a nhìn a, nhìn tới mức Trang Nghiêm cũng có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói : "Được không? Nói nghe coi!"
"A?"
"Thao! Không chơi giả ngu! Anh mày mẹ nó muốn nói chuyện yêu đương với mày đó!" Đây là lời nói thật lòng của Trang Nghiêm, tại sao lại bị thằng nhóc nông dân này câu dính? Nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao Tiểu Câu chỉ có thể cùng với hắn!
Tiểu Câu có cảm giác như bị lừa, vậy là ý gì? Có phải là anh ta muốn cùng với mình? Nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại đỏ như mông khỉ, cả ngoài nhúc nhích, nhăn nhó vân vê đầu ngón tay. Cậu không có kinh nghiệm, không biết nói gì mới đúng.
Trang Nghiêm cảm thấy hết chịu nổi : "Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Từ nay về sau cả hai đều phải thủ thân như ngọc, không được ra ngoài lăng nhăng."
Tiểu Câu trợn mắt nói : "Hình như anh có không ít xì căng đan a!"
Trang Nghiêm nhớ ra cái gì đó, mặt lại bắt đầu âm trầm : "Vậy vết son môi trên mặt em là như thế nào?!"
Tiểu Câu cũng buồn bực đáp : "Con gái trong thành quá chủ động, em có lòng tốt chạy theo khuyên mấy câu, chính cô ấy đứng không vững ngã vào người em, miệng còn dán lên mặt, kết quả để lại dấu son môi."
Trang Nghiêm nghe xong, vui mừng đập thảm.
"Lên giường nào, anh sẽ an ủi em!"
Tiểu Câu sao có thể nghe lời? Vội đẩy Trang Nghiêm ra : "Cái gì mà nói chuyện yêu đương a! Anh lại muốn lừa tôi lên giường với anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!