Tiểu La là bảo an của khu chung cư cao cấp.
Nói trắng ra chính là người canh cổng. Tiểu La đang cân nhắc tới việc đổi chỗ làm, tuy nói đều làm bảo an, bảo vệ, nhưng mọi người xem, bảo an, bảo vệ trong khu chung cư bình thường đều có vẻ rất kiêu ngạo, nhìn chủ nhà bằng nửa con mắt, cao hứng còn giúp người ta đứng gác, mất hứng nói không chừng còn thuận tay dắt luôn xe đạp của chủ nhà vv… Còn ở đây, cho dù có ý xấu cũng không có can đảm thực hiện. Có thể ở nơi cap cấp như thế này, người nào chẳng có bối cảnh hùng hậu.
Mỗi người ra ngoài đều có một đoàn vệ sĩ hộ tống, chỉ còn thiếu màn bắn súng mở đường nữa thôi.
Tuy nói bảo an, bảo vệ trong này không có tác dụng thực tế gì, nhưng ở cổng vẫn phải có một người đứng, thế mới có phong độ a! Vì vậy, suốt 24 tiếng, Tiểu La đều phải chuẩn bị tinh thần đứng thẳng lưng, nhìn thấy người phải cúi đầu, thấy xe phải làm lễ, cho dù là đêm hôm khuya khoắt vẫn phải nghiêm chỉnh đứng canh.
Mọi người nói xem, đây là công việc cho người làm sao?
Tối hôm đó lại đến phiên Tiểu La trực đêm, nhưng tối đó đúng là rất thú vị, đột nhiên lại có người đứng gác cùng anh! Đó là một cậu chàng rất đẹp trai, đứng ngoài cổng khu hơn một tiếng đồng hồ.
Tiểu La suy nghĩ một hồi, không lẽ cậu ta định đoạt bát cơm của mình sao? (*đoạt bát cơm : chiếm công việc)
Đến gần hơn nhìn một chút, mẹ ơi, đây chẳng phải là Trang thiếu gia sao! Trong khu này mọi người cũng phải coi cậu ta như chủ nhân a! Nhưng hôm nay không phải sinh nhật cậu ta sao? Nghe nói từ mấy hôm trước đã bận rộn chuẩn bị, xe đẹp đi qua đây hôm nay đều tới nhà cậu ta mà.
Lão thọ tinh sao lại chạy tới đây làm thần giữ cửa thế này?
Lúc đó, từ xa có một người đi bộ tới. Tiểu La quay ra nhìn, chính là một tên nông dân quê mùa, mày gian mắt ám muốn đi vào trong khu chung cư.
Tiểu La lấy lại tinh thần, run run cầm cảnh côn đi qua.
Trang thiếu gia vượt lên trước, hổn hển thét lên : "Em chạy đi đâu vậy?"
Nông dân vẫn thâm trầm, nhìn cũng không nhìn vị kia một cái.
Trang Nghiêm mím môi, thanh âm cương quyết giảm xuống 8 độ, lại hắng giọng hỏi một câu : "Đi chơi cái đó à?"
Phỏng chừng nông dân cũng bị câu này làm cho choáng váng, liếc mắt nhìn Trang thiếu gia.
"Có thể chơi cái đó sao? Trên người tôi không có tiền, chỉ ra ngoài dạo một vòng."
"Xem đó! Ai bảo em chạy ra ngoài làm gì. Đã đói chưa? Anh đưa em đi ăn cơm." Nói xong, Trang thiếu gia lập tức ôm Tiểu Câu đi vào khu chung cư.
Mới đi được vài bước, dưới ánh đèn, trên mặt Tiểu Câu hiện rõ một vết son môi đỏ chót.
Trang Nghiêm nắm chặt cằm Tiểu Câu, tròng mắt như muốn dán lên vết son.
Tiểu Câu có cảm giác như cằm mình sắp bị anh ta bóp nát.
"Anh trúng gió à, bỏ tay ra!"
"Đi a, tuổi còn nhỏ đã muốn đùa giỡn con gái rồi!"
"Anh nói cái gì đó!"
"Chẳng trách lại vui vẻ muốn đi an ủi người ta như vậy, thì ra là có gian tình a!"
"Không thèm nghe anh nói nữa! Không ai mượn anh xen vào!"
"Tao còn là anh mày một ngày, mày vẫn do tao quản!"
"Vậy hôm nay chúng ta thanh toán sòng phẳng, không ai cần thứ anh như anh!"
Nghe thế, Trang Nghiêm vui vẻ, cười đặc biệt dữ tợn. Tiểu La đứng cách thật xa dòm lén còn run hết cả người.
"Đây chính là mày nói nhé, mày không phải em của tao, tao cũng không phải lo lắng nữa, muốn làm gì thì làm!" Nói xong, Trang Nghiêm đè đầu thằng nhóc xuống bắt đầu hôn.
Bên này hôn đến lửa cháy hừng hực, bên kia bảo an Tiểu La nhìn tới trợn tròn mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!