Ôn Viễn vì bị đói mà tỉnh lại.
Mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã tối, cô phát hiện ra mình đang được đắp một cái chăn ấm áp, nằm ngủ ở trên giường. Mở mắt một lúc lâu, cô mới chậm rãi đứng dậy đi xuống giường.
Trong phòng chỉ bật đèn bàn mờ mờ, nên mọi vật xung quanh nhìn không rõ ràng lắm, nhưng qua ánh sáng lờ mờ này, Ôn Viễn phát hiện cửa sổ phòng ngủ đã được giăng lưới phòng hộ. Cực kỳ chặt chẽ, đừng nói nơi này là lầu cao nhất, chỉ sợ ở lầu một cũng không thể nào ra được.
Thở dài, Ôn Viễn thong thả đi ra phòng khách. Nơi đó cũng là một mảnh tối đen, chỉ ánh sáng vàng từ phòng bếp truyền đến, cửa phòng bếp cũng được mở rộng, Ôn Viễn liếc mắt liền liền thấy Ôn Kỳ đang đứng ở đó nấu cơm. Cô ngơ ngác đứng ở đó một lát, không phản ứng kịp, Ôn Kỳ nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu ra nhìn, bốn mắt chạm vào nhau, Ôn Viễn cũng thấy đôi môi đang bị rách ra của anh, tự nhiên lại nhớ đến một màn kia trước khi lâm vào ngủ mê man.
Cô thấy anh đang há miệng ra, hình như là muốn nói gì đó với cô, nhưng mà Ôn Viễn lại không muốn nghe, nói chính xác hơn là không dám nghe. Vì vậy cô xoay người, tránh khỏi tầm mắt của anh, thả mình lên trên ghế sofa.
Trong phòng bếp Ôn Kỳ liền thoáng sửng sốt rồi sau đó lại cười cười tự giễu.
Trong cái nồi nhỏ cháo đã nấu xong, anh múc ra một bát, đặt xuống trước mặt Ôn Viễn: "Ăn một chút đi."
Ánh mắt của Ôn Viễn không có thần thái nhìn anh nói: "Em muốn về nhà."
Ôn Kỳ tự biết không có cách nào nói tiếp nữa liền tạm dừng lại một lát sau đó lại nói: "Anh còn chưa ăn, em ăn trước đi."
Mặc dù chuẩn bị thức ăn, nhưng Ôn Kỳ đã nghĩ chắc chắn cô sẽ không ăn, cho nên khi từ trong bếp mang đồ ăn ra ngoài, thấy Ôn Viễn đang chậm rãi ăn từng muỗng, từng muỗng cháo..., anh đứng yên bất động một lúc lâu.
Thật ra thì Ôn Viễn cũng không muốn ăn gì, nhưng cô lại chịu không được đói, đến lúc đó có vấn đề còn phiền toái hơn.
Hai người trầm mặc không nói gì, ngồi đối diện với nhau ăn sáng. Lúc bát cháo của Ôn Viễn sắp nhìn thấy đáy thì Ôn Kỳ mới nói: "Lúc em còn đang ngủ, chú út đã gọi điện thoại tới."
Ôn Viễn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh đầy mong đợi.
"Chú ấy hỏi anh, có biết em đang ở đâu hay không ?"
"Vậy anh nói sao?"
Ôn Viễn tràn đầy kỳ vọng nhìn anh, bởi vì giờ phút này vẻ mặt của anh thật ôn hòa không giống với người xấu, nhưng Ôn Kỳ hiểu, bản thân anh nhất định phải để cho cô thất vọng rồi.
"Anh nói, anh không biết."
Quả nhiên, ánh mắt Ôn Viễn đang sáng lấp lánh liền xìu xuống. Ôn Kỳ chờ cô nổi giận, nhưng lại không thấy động tĩnh gì, cô chỉ lặng lẽ ngồi trở lại trên sô pha, hai chân co lại.
"Em có biết, anh vì cái gì mà không muốn em và chú út ở cùng với nhau không?" Ôn Kỳ nhìn cô, lạnh nhạt nói."Anh không quan tâm đến việc người ta nói gì, anh chỉ không muốn về sau em bị kẹp vào tình thế khó xử ở trong nhà, không được hạnh phúc."
"Vậy nếu như người mà em thích chính là anh, vậy anh có thể vì muốn cho em được hạnh phúc, mà buông tay hay không?"
Cô đột nhiên hỏi như thế, mắt cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào anh, muốn tìm bằng được đáp án. Người tránh né ở đây lại là Ôn Kỳ, anh dời tầm mắt đi: "Không có nếu như, cho nên anh cũng sẽ không trả lời vấn đề này của em."
Ôn Viễn cũng không hỏi nữa, lặng lẽ nhìn anh dọn dẹp bàn, lúc thấy anh đứng dậy liền nói: "Anh, anh có biết không?" Cô lại nói tiếp: "Em vẫn luôn sợ mọi người sau khi biết được chuyện này sẽ trở thành kẻ địch của em, cho nên em muốn lúc em chuẩn bị tốt tâm lý sẽ nói cho mọi người biết. Em không muốn, em không muốn chuyện xảy ra đột ngột như vậy. Hiện tại, em cũng không biết nên làm sao mới phải....."
Cô không hiểu, chuyện tại sao lại biến thành như vậy. Rõ ràng là cô còn có nhiều lời chưa nói ra được, có nhiều lý do không nói ra được, tại sao lại đột nhiên biến thành như bây giờ!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng nhiên nghẹn ngào. Đầu vùi vào trong khuỷu tay, chỉ còn lại bả vai run rẩy.
Ôn Kỳ đứng yên tại chỗ trầm mặc một lát, rồi từ từ đi tới trước mặt cô, cúi người ôm lấy cô: "Có lẽ từ lúc bị anh phát hiện ra chuyện này, thì em đã xem anh như kẻ địch của em vậy, anh chưa bao giờ thấy em không sợ hãi chút nào như vậy."
Còn có một câu nữa mà anh không nói ra miệng được, cái cô sợ nhất không phải là mất đi bọn họ mà là mất đi người kia. Nhưng Ôn Viễn cũng không phản lại bác lời của anh, như vậy đồng nghĩ với việc chấp nhận không phải sao?
Ôn Kỳ vỗ vỗ đầu cô nói:"Ngủ tiếp một lát đi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, sẽ càng thêm mệt mỏi."
Bởi vì lời nói của ông cụ mà đêm nay Ôn Hành Chi không thanh nhàn được.
Mặc dù biết ông cụ không hại Ôn Viễn, nhưng anh vẫn không tránh được có chút nóng nảy, ngồi trở lại trên xe, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, anh liền trực tiếp đi đến Bộ Ngoại Giao.
Buổi chiều, chỗ anh họp cách chỗ này cũng không xa, thậm chí còn gặp Ôn Hành Lễ một lần. Cho nên buổi tối hôm nay, tại chính địa bàn của mình nhìn thấy Ôn Hành Chi, Ôn Hành Lễ thật lấy làm kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!