Chương 42: (Vô Đề)

Ngày hôm sau là chủ nhật, Ôn Hành Chi thức dậy trễ hơn so với bình thường

một chút. Sau khi vào mùa đông hiếm khi có một ngày trời mới có nắng,

bức màn không có kéo chặt lại, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, ánh vàng

rơi đầy trên mặt đất.

Khi tỉnh dậy cảm giác đầu tiên của anh là

ánh mắt như bị kim châm, Ôn Hành Chi nhắm chặt mắt lại, ấn vào giữa hai

hàng lông mày. Nghiêng người sang một bên, nhìn thấy Ôn Viễn ru rú trên

cánh tay anh ngủ say sưa. Bờ vai lộ ra, hai chân nhỏ để lộ ra khỏi chiếc chăn, ngón chân cuộn tròn lại, cả người y như một con tôm. Vừa nhìn

thấy, giống như là một đứa bé bị khi dễ. Anh giật giật cánh tay, Ôn Viễn mơ màng hừ một tiếng, sau đó khuôn mặt xê dịch ra chỗ khác. Tóc che

khuất hơn phân nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô

đang chu lên, đây là dáng vẻ mà cô thường xuyên làm nhất trong lúc vô ý

thức. Có một ngón tay vén tóc của cô, để lộ cả gương mặt ra bên ngoài,

cuối cùng khẽ hôn lên gương mặt của cô, sau đó mới đứng dậy đi xuống

giường.

Không thể phủ nhận, tâm trạng hôm nay của Ôn tiên sinh

rất tốt. Buổi sáng anh không có lịch trình gì, cho nên chỉ tắm rửa đơn

giản, sau đó mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu bắt đầu làm bữa sáng. Lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, thì ở phòng ngủ chính lại truyền tới một âm

thanh, Ôn Hành Chi dừng lại, đi ra khỏi bếp.

Lúc anh trở lại

phòng ngủ chính thì trên giường đã không có ai, suy nghĩ một chút anh đi tới phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính, xoay xoay nắm cửa. Quả nhiên,

cửa đã được khóa trái, lắng nghe kỹ, thì nghe thấy hít hà ở bên trong

của Ôn Viễn. Lông mày hơi nhíu lại, Ôn Hành Chi gõ gõ cửa, sau một lúc,

mới nghe thấy tiếng của cô đáp lại, giọng nói hơi ồm ồm: "Có chuyện gì?"

"Mở cửa ra. Anh muốn nhìn xem em bị làm sao?"

"Không cần. Em chuẩn bị tắm rồi."

Im lặng trong chốc lát, Ôn Hành Chi nói: "Cũng được. Em từ từ mà tắm."

Vừa đúng lúc cháo đã được nấu xong, Ôn Hành Chi cũng không có ép buộc cô,

xoay người trở về bếp. Chờ hơn mười phút, Ôn Viễn mới chậm chạp đi ra từ phòng ngủ, trên chân được bó một miếng vải bông, đi cực kỳ chậm. Trải

qua tối qua, Ôn Viễn cảm giác được cả cơ thể mình như bị xe đè nát, dáng vẻ khó có thể chống đỡ.

"Tại sao lại ăn mặc như vậy? Đã quên lấy đồ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!