Chương 31: (Vô Đề)

Ôn Hành Chi tính đi xuống, anh làm việc luôn luôn có chừng mực, nếu là bạn bè của Ôn Viễn anh sẽ không thất lễ. Nhưng khi anh thấy Ôn Viễn chạy ra thì vô tình nhìn thấy người ở trong quán cà phê. Ôn Hành Chi trở về

trong xe, thuận tay mở cửa bên tay lái phụ ra.

Ôn Viễn thở hổn hển leo lên xe, Ôn Hành Chi hơi cau mày: "Không có chuyện gì gấp, em chạy làm cái gì?"

Ôn Viễn giận dỗi nhìn anh: "Em muốn mau mau gặp được anh, không được à...."

Lời nói ngon ngọt này đối với Ôn tiên sinh rất có tác dụng, anh cúi đầu,

đẩy Ôn Viễn ra, tự tay thắt dây an toàn vào cho cô. Sau đó anh từ từ cho xe chạy vào đường lớn, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía quán cà phê một

cái, Trần Dao vẫn còn đang đứng ở đó. Chỉ nhìn một cái rất nhanh rồi Ôn

Hành Chi liền thu hồi tầm mắt, vừa quan sát đường xá vừa nói: "Từ trường em đến chỗ này ngồi xe cũng mất hai giờ, em chạy đến đây làm cái gì?"

"Đi xin tài trợ." Ôn Viễn nói: "Không có ai cùng đi với hội trưởng, nên con gà như em đây phải đi rồi."

Ôn Hành Chi hiểu ý, cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy em đã xin được chưa?"

"Tất nhiên rồi." Ôn Viễn dương dương tự đắc, mà hoàn toàn quên mất lần này hoàn toàn không có công lao của cô.

"Không tệ...."

Đường hơi đông, đèn đỏ phía trước sáng lên, Ôn Hành Chi từ từ dừng xe,

nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Viễn. Một tháng không có gặp, mái tóc của cô cũng không có dài ra mà vẫn giống như hồi học trung học, chân tóc phía

trên hơi xoăn nhưng đuôi tóc ở cổ thì rất mềm mại, mượt mà. Trời lạnh

như này nhìn rất ấm áp. Làn da cũng trắng nõn như đồ sứ tinh tế, đôi mắt sáng, nhu hòa, nhìn rất thoải mái.

"Anh nhìn em xong rồi chứ?"

Ôn Viễn bị anh nhìn có chút không được tự nhiên thì gãi gãi đầu thay đổi đề tài: "Anh trở về lúc nào?"

Ngày hôm qua khi gọi điện cho anh

thì anh vẫn còn ở London, vậy mà tối hôm nay lại thần kỳ xuất hiện trước mắt cô. Đây có được xem như là.... bất ngờ? Ôn Viễn suy nghĩ, mím mím

môi, nếu thật sự đây là bất ngờ, vậy tại sao lại có vẻ nghiêm túc như

thế.

Ôn Hành Chi dường như bỏ qua câu hỏi phía sau của cô mà nói: "Anh đang suy nghĩ lời em vừa nói."

Ôn Viễn không hiểu nhìn anh: "Em vừa nói cái gì?"

Thân thể anh khẽ nghiêng về phía cô, hai con mắt cũng mở lớn, sáng rạng

ngời, rất xinh đẹp. Ôn Hành Chi đưa tay vịn chặt ghế cô, kéo gần khoảng

cách hai người. Ôn Viễn cũng cảm nhận được.

"Em nói muốn mau mau nhìn thấy anh…." Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dường như mang ý cười: "Là ý sao nhỉ?"

"Em…………" Ôn Viễn kinh ngạc nhìn anh, trong đầu chợt có một cảm giác kỳ quái,

điều này làm tim cô không khỏi đập nhanh hơn giống như muốn nhảy ra

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!