Chờ ngày thông báo, tổng cộng chỉ có hai tuần lễ, mà Ôn Viễn lại cảm thấy dài đằng đẵng.
Không biết cảm xúc mấy ngày nay là gì, mặc dù đã sớm nghĩ xong lời giải
thích, nhưng nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt, lòng Ôn Viễn lại lo sợ
bất an. Cũng thật may mấy ngày nay tâm tình Kiều Vũ Phân rất tốt, không
nhìn ra khác thường của Ôn Viễn. Nhưng bà Thành, nhìn ra sắc mặt cô
không ổn, quan tâm hỏi thăm.
"Mấy ngày nay nhìn cháu cơm cũng ăn
ít, có phải nghĩ đến qua một thời gian ngắn phải rời khỏi nhà ăn không
được ăn ngon nên không vui vẻ hả?"
Bà Thành cười trêu chọc cô, cô ở nhà họ Ôn nhiều năm như vậy, chưa từng có thứ gì có thể hấp dẫn như đồ ăn bà làm.
Ôn Viễn chu mỏ, há miệng ngáp một cái, tiếp tục cùng bà Thành dạo quanh chợ sáng.
Bà Thành dẫn cô mua rất nhiều đồ chơi nhỏ, chọn rất nhiều đồ để cô mang đến trường học.
Ôn Viễn làm nũng giống như đứa bé: "Nhiều quá làm sao mang được!"
Bà Thành quở mắng liếc nhìn cô một cái: "Đến lúc đó có tài xế đưa con, đến trường học rồi, bà Thành của con ở đây, mọi thứ không để con phải thu
dọn là được."
Ôn Viễn nhìn bà, cười ngọt ngào, đáy lòng lại có chút chua xót.
Nhắc tới người trong nhà, thương cô nhất không phải Kiều Vũ Phân, mà là bà Thành.
Ôn Viễn còn nhớ rõ khi còn bé, lúc ngủ cô sợ tối, là bà Thành dỗ cô ngủ
mỗi đêm, hôm sau lại làm cháo táo đỏ vừa ngọt vừa mềm đánh thức cô dậy,
đưa cô đi học. Về sau cô lên cấp hai, Kiều Vũ Phân không để bà Thành
trông nom cô nhiều như vậy, một là bà Thành tuổi đã cao, sợ bà nhọc lòng quá nhiều không tốt cho thân thể, hai là lên cấp hai phải quản chặt,
Kiều Vũ Phân cảm thấy đích thân mình dạy dỗ cô thì tốt hơn. Nhưng dù cho như thế, một ngày ba bữa, bà Thành vẫn chăm sóc chu đáo trước sau như
một.
Nếu thật có một ngày cô phải rời khỏi gia đình này, luyến
tiếc nhất chỉ sợ sẽ là bà Thành. Nghĩ đến đây, Ôn Viễn đã cảm thấy vành
mắt không nén được, cô cúi đầu, cọ cọ vào bả vai bà Thành.
Cuối
tháng bảy từ sáng sớm thành phố B đã bắt đầu nóng, nhiệt độ trái đất
tăng cao, nhưng không thấy có mặt trời, không khí cũng giống như ngưng
kết, thật sự oi bức muốn chết. Khoảng chừng ba giờ chiều, Ôn Viễn đi ra
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!