Trong khách sạn huyên náo không nhỏ, tài xế đã sớm đợi sẵn. Ôn Hành Chi nhanh chân đi tới cửa xe, nói vài câu với Lại Dĩ Ninh rồi xoay người lên xe. Ôn Viễn vẫn sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi cửa xe được mở ra, cô mới lấy lại tinh thần đi theo anh.
Hơn hai tiếng trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều. Tuyến đường chính có rất nhiều xe, tài xế không thể chạy nhanh được đành nặng nề chạy trên tuyết.
Ôn Viễn ngồi ở phía sau, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của Ôn Hành Chi. Cơn tức giận đã dịu xuống nhiều cho nên hô hấp cũng trở nên ổn định hơn, nhưng mà lúc nãy bị anh làm giật mình, nghĩ lại Ôn Viễn vẫn còn hơi sợ. cô không nhìn anh nữa mà mở to hai mắt nhìn ngoài cửa sổ cho tới khi Trần Dao đẩy nhẹ cánh tay cô.
"Viễn Viễn, chị thấy đây không phải là đường về khách sạn."
Trần Dao nhỏ giọng nói bên tai cô, Ôn Viễn mượn ánh đèn đường nhìn kỹ, mới phát hiện xe chạy càng lúc càng xa. cô và Trần Dao liếc nhau một cái, có chút do dự nhìn Ôn Hành Chi.
Liếm liếm môi dưới, cô nói: "Chú, có phải đi sai đường rồi không? Khách sạn không phải ở đường này."
"Đêm nay không ở khách sạn."
"Hả?" Ôn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt, "Ngày mai Trần Dao có cuộc thi, không thể đi lung tung."
"Gương mặt sưng thế kia mà muốn ở khách sạn sao?" Ôn Hành Chi hơi nghiêng đầu, giọng điệu không được tốt lắm. Nhìn thấy đầu cô cúi đầu giọng nói của anh mềm lại, "Đừng có lo, đêm nay ở chỗ của tôi, ngày mai tôi sẽ đưa cháu và Trần Dao đi."
Trần Dao nghe thấy anh nói vậy, sửng sốt một lúc rồi túm lấy tay của Ôn Viễn: "không sao đâu Viễn Viễn, lo cho gương mặt của em trước đã."
Ôn Viễn cúi đầu rầu rĩ ừ một tiếng, qua một lúc lâu cô mới nhỏ giọng than thở: "Em đâu có cố ý."
Dù gì cũng còn là trẻ con, bị người lớn giáo huấn như vậy dù sao cũng cảm thấy buồn. Ôn Hành Chi nghe xong, nhìn thấy ánh mắt uất ức và cái mũi đều đã nhăn lại, giữa hai hàng lông mày anh hơi buông lỏng.
Nơi Ôn Hành Chi ở khá xa nội thành, xe chạy tới đây thì thả chậm tốc độ lại. Ôn Viễn nhìn qua cửa xe thấy một dãy biệt, trong đó thấp thoáng có vài tòa nhà cao tầng rất chói mắt. Từ nhỏ Ôn Viễn đã không có khái niệm đối với tiền bạc, khi nhìn thấy những thứ này cô chợt quay sang nhìn Ôn Hành Chi, đột nhiên nghĩ cho anh một biệt danh: nhà tư bản.
Có thể là bị cô nhìn chăm chú quá lâu nên Ôn Hành Chi quay đầu lại nhìn cô. Chỉ thấy ánh mắt của cô lấp lánh, trên miệng còn mang theo một nụ cười, cả đôi mắt cong lại như một ánh trăng khuyết. Nếu không để ý đến gương mặt đang bị sưng của cô thì có thể nó nét mặt cô đang rất sinh động.
Anh dẫn cả hai người đi lên lầu.
Căn nhà ở tòa nhà mười hai tầng này đã được anh mua từ trước, và cũng là nơi mà anh ở nhiều nhất. Anh là người thích yên tĩnh nên hoàn cảnh ở đây rất phù hợp với yêu cầu của anh.
Ôn Viễn đứng ở cửa, một làn không khí ấm áp tràn tới làm cô không nhịn được mà hắt xì, toàn thân đều run lên. Ôn Hành Chi lấy hai đôi dép lê đưa cho hai người.
"Phòng này có một cái giường lớn, đêm nay hai đứa ở đây đi." Ôn Hành Chi nhìn hai người nói: "Thành phố T lớn như vậy, hai đứa ở lại khách sạn sẽ không an toàn, hai ngày này nên ở đây đi."
Trần Dao nghe xong lập tức mở lời cảm ơn. Nhưng mà Ôn Viễn thì lẩm bẩm không ngừng, thật vất vả mới có cớ đến thành phố T, vậy mà còn bị anh tiếp tục quản thúc.
Hình như nhìn ra Ôn Viễn không tình nguyện, Ôn Hành Chi rất bình tĩnh nhướng lông mày nói với cô, "Ôn Viễn, đi theo tôi."
Anh dẫn cô đi vào phòng bếp. Lấy cái ghế dựa để cho cô ngồi xuống rồi đưa tay mở đèn lên.
"Ngẩng đầu lên."
Ôn Viễn đang thất thần, nghe thấy anh nói như vậy liền ngẩng đầu lên. Đối mặt với Ôn Hành Chi, nhìn thấy đôi mắt đen đang sáng một cách lạ thường.
Ôn Viễn sửng sốt một giây, Ôn Hành Chi nâng cằm cô lên, đưa một bên gương mặt đang bị sưng ra trước ánh đèn.
Ôn Viễn nhịn không được mà hít sâu vào một hơi, sau đó thì nghe thấy Ôn Hành Chi hỏi: "Rất đau sao?"
Nhìn thấy lông mày anh hơi chau lại, Ôn Viễn vội vàng lắc đầu: "không đau, không đau ...A!"
Chú vậy mà đang lấy tay ôm mặt cô! Ôn Viễn sợ hãi kêu lên lập tức hất tay anh ra, nước mắt lưng tròng trừng anh.
không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như ÔnViễn thấy khóe miệng của Ôn Hành Chi hiện lên một tia cười. Còn chưa kịp nhìn rõ thì người nọ đã đứng dậy đi vào trong bếp.
Ôn Hành Chi lấy một cái khăn mặt, thấm nước lạnh rồi đưa cho Ôn Viễn. Ôn Viễn cẩn thận đắp lên mặt, trong lúc nhất thời bị khí lạnh làm cho run cầm cập, hơi lạnh từ trong khăn bốc ra.
May mà có một bàn tay đúng lúc bưng kín mặt cô, Ôn Viễn lại run lên, ngẩn đầu nháy mắt nhìn Ôn Hành Chi. Ở khoảng cách gần như vậy, Ôn Viễn có chút ngoài dự kiến, gương mặt của cô trở nên đỏ ửngnên nóng không biết làm gì cho phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!