Anh vừa cất tiếng, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Tô Đình cũng nhìn sang, thấy Chương Tuyết Dương chỉ vào món vừa được bưng lên , món da đậu hũ cuộn nhum biển: "Trước khi bưng ra, có ai trong các người nếm thử chưa?"
Câu hỏi nhắm vào nhóm bếp sau, Lương Trung vội đáp: "Có thử rồi, tôi với anh Kiên đều nếm qua."
Nhưng khi ấy anh ta cũng có góp vài ý, chỉ là chẳng ai để tâm.
Sắc mặt Chương Tuyết Dương không mấy dễ coi.
Món ăn có lớp lớp, có độ phồng, nhưng da đậu hũ vốn phải mềm mỏng, cắn vào nên giòn như bánh ống mới đúng. Vậy mà món này chiên cứng quá, rõ ràng là hi sinh hương vị để lấy dáng vẻ, hoa mỹ mà vô dụng.
Anh lại chỉ sang một đĩa khác: "Còn món này thì sao? Có ai nói thử xem có vấn đề gì không?"
Tô Đình nhìn theo, là món bồ câu tiềm bong bóng cá dán lên trước đó.
Cô còn nhớ rất rõ, vì trong bụng bồ câu có bong bóng cá, khi cắt ra nước súp tràn ra, trông vừa thơm vừa đẹp mắt.
Mọi người do dự chưa nói, Chương Tuyết Dương đã trực tiếp chỉ ra lỗi.
Bên ngoài bồ câu rắc quá nhiều bột trần bì, hơn nữa thịt bồ câu bị chiên khô teo lại, chẳng còn chút thơm ngon nào, nguội đi còn thoang thoảng mùi tanh.
"Còn cái bong bóng cá này, hai loại nguyên liệu này ghép lại như vậy à? Cả món này làm ra chỉ để cho đẹp lúc cắt ra sao?"
Bọn họ là nhà hàng chuyên làm tiệc bàn tròn, chứ không phải quán ăn kiểu mạng xã hội, không cần mấy trò màu mè. Mà đã gọi là đổi mới thì cũng phải giữ đúng căn bản, làm ra thứ kiểu này chẳng khác nào tự làm bẩn bảng hiệu, còn bị đồng nghiệp cười cho.
Không khí trên bàn im phăng phắc.
Đới Ngọc Lan lại gắp thử miếng bồ câu kia: "Đúng là có mùi tanh và lạnh, lúc nãy ăn chưa để ý lắm."
Chị nhanh chóng lên tiếng, quay sang nói với Lương Trung: "Nếu tay nghề chưa đạt, thà bỏ không làm còn hơn."
Lương Trung lập tức gật đầu lia lịa: "Được được, tôi ghi lại rồi."
"Anh Kiên… hôm nay có sự kiện phải tham dự."
Lương Trung trả lời ấp úng.
Thử món mới mà bếp trưởng lại vắng mặt, Chương Tuyết Dương chau mày nhìn Đới Ngọc Lan: "Sự kiện gì? Của nhà hàng hay riêng tư? Chị Lan biết không?"
"Ờ… để chị hỏi lại anh ta xem."
Đới Ngọc Lan lúng túng mà bất lực. Tuy là quản lý cửa hàng, nhưng bếp sau vốn chẳng nghe lời chị bao nhiêu; vị tổng bếp kia lúc nào cũng hếch mũi nhìn người, dựa vào việc mình có cổ phần trong tiệm cũ nên thường tỏ vẻ bề trên.
Ngừng một chút, chị lại hỏi dò: "Vậy mấy món khác thì sao, sếp Tuyết Dương thấy thế nào? Là không đạt hết, hay…"
"Những món khác còn tạm, tính toán lại chi phí và giá thành cho hợp lý, còn chất lượng thì nhất định phải đảm bảo."
Nói xong, Chương Tuyết Dương đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Đới Ngọc Lan thở phào một hơi dài. Thiếu gia nhà họ Chương tuy kén miệng, khó chiều, nhưng chỗ nào đáng khen anh vẫn sẽ gật đầu.
Buổi họp kết thúc, mọi người tản ra, ai về vị trí nấy.
Tô Đình ra ngoài lấy nước, vừa trở lại thì nhận được tin nhắn của Tiền Tú Quân hỏi cách tổ chức tiệc sinh nhật ở chi nhánh cũ.
Tô Đình đang tổng hợp danh sách sinh nhật, tiện tay tìm lại quy trình cũ gửi qua cho chị.
Tiền Tú Quân xem xong: [Tháng chẵn lẻ à? Vậy chẳng phải sắp đến lượt các em rồi sao?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!