Chương 88: NGOẠI TRUYỆN 8

[Ngoại truyện 8: Giò heo hầm gừng]Sinh con thật sự rất tốn sức.

Tô Đình ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì Chương Tuyết Dương đang ngồi ngay bên.

"Con đâu rồi anh?"

"Vừa mới ngủ." Chương Tuyết Dương nâng giường bệnh lên, rồi đưa nước cho cô uống: "Muốn anh bồng qua đây nhìn chút không?"

Tô Đình lắc đầu. Lúc mới sinh xong, y tá đã bồng bé cho cô nhìn một lần rồi: "Đừng làm con khóc."

"Không đến mức đó đâu."

Nôi của em bé đặt ngay bên cạnh, Chương Tuyết Dương vừa xoay người địnhbồng thì hai bà mẹ bước vào. Vừa thấy anh, Dương Quỳnh liền chạy qua gõ tay anh: "Thằng quỷ, đừng động vào!"

Bà thương cháu đến mức không nỡ: "Trẻ con ngủ nông lắm, con lại mạnh tay, đừng chạm vào nó."

Thấy Chương Tuyết Dương bị đánh, Tô Đình bật cười. Dương Quỳnh quay sang: "Đói không? Có canh với cơm đây, ăn chút đi."

Thật ra cô không đói lắm, nhưng đúng là cần bồi sức, nên gật đầu: "Cảm ơn mẹ."

"Ngốc, con mới là người vất vả." Sinh con thì không có cái nào dễ cả. Dương Quỳnh xách bình giữ nhiệt, bảo Chương Tuyết Dương dựng bàn ăn lên, rồi bày canh với cơm ra. Nhìn con dâu rồi nhìn cháu gái, bà vui đến mức không nói nổi nên lời.

Bà ngồi trông Tô Đình ăn xong một bữa, thu dọn đồ đạc để về chăm bà cố. Chương Tuyết Dương xách túi đưa mẹ xuống lầu, thấy mẹ mình hớn hở cả người: "Về phát giò heo gừng à?"

Đám trẻ bây giờ chẳng hiểu tục lệ gì, Dương Quỳnh phải giải thích cho anh: "Chưa nhanh vậy đâu, còn phải mấy ngày nữa." Nhưng cuối cùng cũng đã tới lượt nhà mình phát giò heo gừng, cái khí thế phấn khởi trên người bà sao cũng không dẹp xuống nổi.

"Vậy mẹ còn gấp gì nữa?" Chương Tuyết Dương hỏi.

Dương Quỳnh liếc anh một cái: "Biết kiếm chuyện với mẹ thôi."

Trước đó bà đúng là sốt ruột thật, nhưng ai ngờ mới chớp mắt, giờ có con dâu rồi có cháu, đúng là có chuyện không thể vội, tới lúc thì chuyện tốt tự nhiên kéo nhau đến.

Xe mẹ đỗ không thuận tiện, Chương Tuyết Dương giúp bà lái xe ra chỗ dễ đi. Đợi mẹ rời đi, anh mới quay lại phòng bệnh trên lầu.

Ra khỏi thang máy, anh đăng một dòng lên WeChat: "Mẹ con bình an."

Vừa đăng xong đã nghe tiếng khóc. Chỉ mới có mấy phút mà em bé đã tỉnh. Anh bước vào phòng, mẹ vợ Miêu Vân đang bồng bé dỗ một lúc, rồi đặt xuống bên cạnh Tô Đình.

Đứa bé quen ở trong bụng, giờ nằm cạnh bên, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Tô Đình nhẹ nhàng vỗ lưng con, vụng về dỗ bé.

Tiếng khóc của bé trong và hơi sắc, nhưng mang chút "giả vờ" nũng nịu, khóc mấy tiếng là bắt đầu chui vào lòng mẹ.

"Con bé đói rồi."

Miêu Vân nhắc cô thử cho bé bú.

Lần đầu làm chuyện này, Tô Đình bồng con, liếc sang Chương Tuyết Dương. Không cần cô nói câu nào, mặt cô vừa hơi đỏ lên là anh hiểu ngay ý, lập tức xoay người đi ra ngoài: "Có gì gọi anh."

WeChat tràn vào một đống tin nhắn, nhóm bạn cũ đã náo hết cả lên. Chương Tuyết Dương không có thời gian tán dóc với họ, tiện tay gửi mấy tấm ảnh con gái lên nhóm, rồi bảo Giang Na dời công việc lại phía sau, tiện thể chuyển tiền cho công ty mở tiệc đãi mọi người.

Anh đứng ngoài hành lang một lúc, cửa phòng bệnh mở ra lại, anh bước vào, đứa nhỏ đã ngừng khóc.

Có lẽ là ăn no rồi, hoặc cũng có thể mẹ là thứ mang lại cảm giác an ổn tự nhiên, con bé nằm ngoan bên cạnh Tô Đình, chóp chép miệng, thỉnh thoảng còn nhếch môi một cái như đang cười.

Chương Tuyết Dương đứng bên giường bệnh, tới gần là ngửi được hương sữa nhè nhẹ dễ chịu. Tô Đình đang dỗ con, tay vuốt lên lưng con bé từng cái một, vừa dỗ vừa ngắm. Lông mày con bé rất nhạt, hơi đỏ, môi lại mỏng, đến mức gần như không thấy môi trên, y như một bà lão nhỏ, nhưng miệng thì cứ m*t m*t mãi.

Tô Đình cũng trượt người xuống một chút: "Con ngủ chưa anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!