Chương 8: (Vô Đề)

Cô mặc chiếc váy vest màu xám nhạt, phần eo được cắt ôm gọn, gương mặt lại mang vẻ như vừa trông thấy ma.

Ánh mắt anh hạ xuống, liếc qua đôi giày bệt của cô. Người đã thấp mà còn chẳng mang giày có gót, đi lại thì khẽ khàng chẳng nghe thấy tiếng, cứ như hồn ma lướt qua.

Anh thu ánh nhìn về: "Buổi trưa thử món ở đâu?"

"Hả?" Tô Đình ngẩn ra:"Hình như… đặt ở phòng 108."

"Hình như?" Giọng điệu Chương Tuyết Dương không hài lòng với kiểu trả lời mơ hồ ấy.

Tô Đình lập tức sửa lại: "Để tôi xác nhận lại rồi nhắn WeChat cho anh sau, được không?"

Anh trông có vẻ không vui, nhưng bản thân Tô Đình cũng mơ hồ chẳng hiểu sao.

Cuộc điện thoại riêng tư đến thế, sao anh lại không tránh đi mà nghe?

Trong cơn ngượng ngập xen lẫn bối rối, cô bước đến kho hàng.

Có đồng nghiệp đang nhận nguyên liệu, thấy cô thì chào: "A Đình."

Là Lương Trung, phó bếp của quán, mọi người gọi thân là Anh Trung.

Anh Trung là người được quản lý Đới Ngọc Lan đề bạt, tuy trên danh nghĩa là phó bếp, nhưng thật ra không có bao nhiêu uy tín hay thực quyền. Các đầu bếp chính ở từng khu chỉ nghe lệnh tổng bếp trưởng.

Dẫu địa vị hơi lưng chừng, nhưng anh Trung tính tình cởi mở, cũng chẳng ham quyền lực. Trừ khi trong bếp có mâu thuẫn hoặc điều phối không ổn, anh mới đứng ra giải quyết, còn thường ngày chỉ ở đúng vị trí của mình, lặng lẽ làm việc.

Hơn nữa, Anh Trung có tâm hồn nghệ sĩ, biết đàn guitar và cũng biết hát. Bề ngoài, vì lông tóc khá rậm, anh để hai túm tóc mai rậm ở hai bên, nhìn có chút giống kiểu tóc "công chúa cắt mái ngang."

Người trong bếp miệng lưỡi độc, thích đặt biệt danh cho người khác, nên đôi khi, anh còn bị trêu là "Công chúa Trung."

"Anh Trung." Tô Đình bước tới, đưa phiếu cho thủ kho.

Lương Trung hỏi cô: "Lấy nhiều không, có cần anh giúp không?"

"Không cần đâu, em chỉ lấy ít giấy dán nhãn thôi, nhẹ lắm." Vừa nói, Tô Đình vừa để ý thấy anh đi hơi tập tễnh: "Chân anh bị thương à?"

"Không sao." Lương Trung cười: "Hôm qua lỡ bị trật thôi, xoa thuốc rồi, đỡ nhiều rồi."

Tô Đình hơi nghi hoặc. Mới trật chân hôm qua, mà hôm nay đã lê chân đi làm, nhìn qua thì rõ là vẫn còn đau chứ đâu phải "không sao."

Nhận xong nguyên liệu chẳng bao lâu thì đến giờ họp sáng.

Phần hậu cần trong buổi họp là do Tô Đình phụ trách. Cô xem lại bảng phân ca và bảng điểm danh, lúc này mới hiểu vì sao Lương Trung lại đi làm dù bị thương.

Theo ca ban đầu, hôm nay đúng ra là ngày anh được nghỉ, nhưng vì tổng bếp trưởng vắng mặt, nên anh phải lên thay ca.

Sau khi họp xong, Tô Đình thu dọn đồ, thấy Đới Ngọc Lan cầm bút và sổ đi lên tầng trên.

"Chị Lan, chị lên tầng ba à?" Cô hỏi.

Đới Ngọc Lan gật đầu: "Đúng rồi, chị đi gặp sếp Tuyết Dương."

Vậy thì tiện quá, Tô Đình vội nhờ: "Sếp Tuyết Dương lúc nãy hỏi em buổi trưa thử món ở đâu, em nói xác nhận xong sẽ trả lời, chị có thể giúp em nói lại với anh ấy được không?"

"Được."

Chuyện nhỏ thôi, Đới Ngọc Lan nhận lời ngay.

Lên đến tầng ba, Chương Tuyết Dương vừa họp xong với đội chuỗi cung ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!