Mười giờ tối, sau khi kết thúc một buổi tiệc xã giao công việc, Chương Tuyết Dương đến KTV.
Khi anh bước vào phòng, Phạm Á Hào đang hát bài "Vô lại", giọng hát tràn đầy tình cảm.
"Hà tất phải ở bên tôi, một kẻ vô lại như tôi."
"Sống hơn nửa đời người, vẫn cứ thất bại thảm hại."
Chờ anh ta hát xong, Chương Tuyết Dương buông một câu nhận xét: "Cuối cùng cũng bị đá rồi à?"
Miệng chẳng bao giờ nói được câu nào dễ nghe, nhưng Phạm Á Hào cũng quen rồi:
"Ờ đó, mau giới thiệu cho tôi một em đi, tôi thấy em gái cậu cũng được đó, để ý em ấy lâu rồi."
"Em tôi không mê người tàn tật."
"Hả? Tôi tứ chi đầy đủ, chỗ nào tàn?"
"Não tàn."
Con mẹ nó! Cay thật!
Phạm Á Hào chửi lại: "Đều là ba chân như nhau, chỉ có cậu là làm như mình cao quý nhất."
Bài tiếp theo là "Bùn nhão", ca khúc bi thương của những kẻ tình đơn phương thấp hèn.
Thế nhưng, người hát bài này giờ lại là gã đàn ông trăng hoa nổi tiếng ở Hồng Kông.
"Lên làm vài câu đi?" Phạm Á Hào đưa micro qua.
Phòng rất rộng, chia làm vài khu: chỗ thì chơi xúc xắc đoán số, chỗ thì dựa vào quầy bar thủ thỉ tình tứ.
"Định mở cửa hàng mới à?"
"Ừ."
"Không vấn đề gì!" Phạm Á Hào búng tay đánh tách một cái — anh ta chẳng có gì giỏi, chỉ có mối quan hệ trong mảng xây dựng là còn dùng được.
Đánh vài ván, đầu gậy hơi trơn.
Phạm Á Hào lấy phấn lau gậy cho anh, tiện miệng hỏi: "Cậu với cô Shirley Trương đó, giờ thế nào rồi?"
Bóng trắng dán sát vào băng, Chương Tuyết Dương cúi người nghiên cứu điểm đánh:
"Ai cơ?"
"Giả ngu hả? Cô nàng tối đó ở quán bar, không phải cùng cậu biến mất à?"
Anh nghiêng đầu liếc quầng thâm mắt của Phạm Á Hào: "Bớt đi chơi đi, sớm muộn gì cũng trượt chân."
"Còn hơn cậu, suốt ngày làm như Phật sống. Có cần tôi tặng cậu cái tòa sen dát vàng không?" Phạm Á Hào phun ra một câu.
Nói thật thì, Shirley Trương đúng là em xinh nhất tối đó, ngực có, chân có, ai nhìn mà chẳng choáng váng? Vì tình anh em mà anh ta nhường cho Chương Tuyết Dương, chứ nếu chẳng có chuyện tiếp theo, anh thật phải nghi ngờ anh Chương bị yếu sinh lý mất.
Không cam tâm, Phạm Á Hào lại cố moi chuyện: "Thật sự không ngủ hả? Cậu không phải bị… ED thiệt chứ?"
Là người nhà gọi đến.
Anh nghe xong, suốt cuộc chỉ nói hai câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!