Chương 50: (Vô Đề)

"Sếp Tuyết Dương?" Tô Đình ngạc nhiên: "Sao anh lại tới đây?"

"Không phải em nói tan rồi còn tiếp à?" Chương Tuyết Dương giục: "Lên xe đi, tôi đau đầu."

"Tan rồi còn tiếp" là có ý gì chứ? Cô bị lời anh làm đỏ cả mặt, chui vào ghế sau ngồi cùng anh. Khi cửa xe đóng lại, cái cảm giác bị ánh mắt anh cố định một cách mạnh mẽ lại trỗi dậy.

Xe vẫn dừng đó, Chương Tuyết Dương không nói gì, chỉ nhíu mày tựa lưng vào ghế, cởi hai nút áo, trông như thật sự đang khó chịu.

Các chủ tiệm đều là nhân viên từ tầng dưới lên, ai cũng rất giỏi uống, hết lượt này đến lượt khác mời anh. Anh không gục, quả thật là rất biết chịu đựng. Tô Đình hỏi: "Anh thấy khó chịu lắm à?"

"Đầu hơi đau." Chương Tuyết Dương không mở mắt, giọng nói cũng hơi khàn.

Vậy tại sao không về nhà mà lại chạy tới đây? Tô Đình thắc mắc: "Vậy giờ phải làm sao, anh có muốn lên uống chút trà nóng không?" Nói xong cô chợt nhận ra điều gì, vội ngậm miệng lại.

Giọng anh có chút trêu chọc. Tô Đình cũng không ngốc, vừa định tránh thì bị anh nắm lấy tay: "Trần Tư Quang, em quen cậu ta à?"

Tô Đình hơi sững người, không hiểu sao anh lại hỏi vậy, ngập ngừng đáp: "Thật ra không tính là quen, sao thế ạ?"

"Em đang để ý cậu ta." Theo tính cô thì chẳng bao giờ nhìn ai lâu đến thế, vậy mà với Trần Tư Quang lại đặc biệt chú ý. Chương Tuyết Dương đoán: "Bạn bè à?"

Tô Đình quên mất anh nhạy bén đến mức nào, nhưng cũng nhanh chóng nhớ ra người đó, Trần Tư Quang có đôi mắt hai mí sâu, đường mắt dài. Cô liền hỏi: "Sếp Tuyết Dương quen vị tổng giám đốc Trần đó lắm sao?"

"Có giao tình, nhưng không thân lắm." Ngón tay Chương Tuyết Dương khẽ vuốt qua tay cô, như đang nghĩ ngợi gì đó, mày hơi nhíu lại: "Bạn học, bạn bè, từng tiếp xúc ngắn ở nước ngoài." Cũng là do Phạm Á Hào giới thiệu.

"Sếp Tuyết Dương có nhiều bạn thật." Tô Đình nói.

Chương Tuyết Dương nghiêng đầu nhìn cô: "Bạn em cũng đâu ít." Trong mấy bài đăng WeChat của cô, mấy người bạn như Chương Như đều có tương tác, nhưng có lẽ cũng chỉ quen nhau trong một buổi tối… Anh chợt cười nhẹ: "Hát thì lệch tông, nhưng nhảy rất giỏi."

Câu đó khiến mí mắt Tô Đình giật mạnh, nặng trĩu.

Xe vẫn dừng yên, cô liếc nhìn tài xế hộ lái, anh ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng giảm hết sự tồn tại của mình. Nhưng Tô Đình không thể xem người ta như trong suốt, đành nhắc Chương Tuyết Dương: "Muộn lắm rồi."

Đã là rạng sáng, Chương Tuyết Dương cũng biết không còn sớm, liền mở cửa xuống xe, tiễn cô.

Anh quả thật đã uống rất nhiều, khi còn ở tiệm thì chưa thấy gì, nhưng vừa vào xe chợp mắt một lát, khí lực tan đi, người cũng có chút mệt mỏi.

Giữ thăng bằng, Chương Tuyết Dương tiễn Tô Đình ra ngoài cổng, khẽ ôm lấy cô: "Tôi không phải quân tử gì, nhưng cũng không hèn hạ như em nghĩ. Nếu em chưa sẵn sàng, tôi sẽ không vội." Anh có đủ kiên nhẫn: "Tôi không đùa giỡn với tình cảm, Tô Đình, tôi thật lòng với em."

Tô Đình nhìn dáng vẻ điềm tĩnh nơi chân mày anh, nhớ đến câu "thích" mà anh từng nói, rồi kéo dây túi lên vai: "Vậy tôi lên nhé?"

"Đi đi." Chương Tuyết Dương đứng ngoài lan can, chờ đến khi bóng cô khuất hẳn mới quay lại xe, để tài xế chạy về Hải Châu.

Về đến nhà, Chương Tuyết Dương trả thêm cho tài xế khoản phí chờ: "Cảm ơn nhé."

"Cảm ơn ông chủ." Tài xế nhận tiền mặt, trong lòng mừng thầm vì mình vừa rồi biết điều, không giục giã lung tung, cười tươi rói: "Chúc ông chủ làm ăn phát đạt, với bạn gái cũng thuận buồm xuôi gió nha."

Vừa mở cửa nhà, Lion đã chạy ra đón ở cửa. Vốn dĩ là cảnh rất ấm lòng, nhưng con chó ngốc này mũi thính vô cùng, có lẽ ngửi thấy trên người anh mùi rượu lẫn chút hương của con gái, liền chống hai chân trước lên người anh mà hít lấy hít để.

"Xuống." Chương Tuyết Dương hất nó ra, rồi vào phòng tắm xả nước lạnh.

Khi đi ra, con chó không biết xấu hổ lại nhào tới, Chương Tuyết Dương nheo mắt, lại lần nữa thấy rằng mình đặt sai tên cho nó, không nên gọi là Lion, căn bản bản tính chó vẫn chẳng đổi.

Lion dường như đoán ra anh đang mắng nó, sủa một tiếng, liền bị Chương Tuyết Dương ném chiếc khăn tắm đang lau tóc lên đầu: "Tao còn chưa vội, mày vội cái gì?"

Đúng là đồ chó thật.

Sắp đến cuối tháng, lại là những ngày "khổ nạn" của Chương Như.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!