Tô Đình sao có thể quên được, hôm đó cô uống say, còn đá anh một cái. Sau đó anh nói một tràng khiến cô cứng họng, mà nói thật, cô cũng từng nghĩ đến chuyện đó rồi. Vì thế cô khẽ gật đầu: "Ừ."
"Vậy nghĩ thế nào rồi?" Chương Tuyết Dương hỏi.
Dù là buổi tối, nhưng tiếng đồng nghiệp vẫn vang lên gần đó, khiến người ta có cảm giác chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị phát hiện. Tô Đình chạm phải cổ tay anh, nơi xương nhô lên cứng rắn: "Tôi thấy… sếp Tuyết Dương nói… cũng có lý."
Còn khen là có lý nữa chứ. Chương Tuyết Dương cúi đầu thấp hơn: "Vậy có lý rồi sao vẫn chẳng có kết quả?"
Giọng anh khàn khàn, vừa thăm dò vừa dẫn dắt, mang theo hơi men say. Tô Đình bị anh che chắn nên chẳng đón được gió, chỉ có đôi mắt sáng rực kia cứ dán lấy mình. Giờ nghĩ lại, sáng hôm sau cô hỏi anh bản kiểm tra sức khỏe, anh rõ ràng là đang giận: "Tôi biết rồi…" Tô Đình lí nhí tổ chức lại lời nói.
"Biết cái gì? Biết là tôi thích em, chứ không chỉ muốn ngủ với em à?" Chương Tuyết Dương đỡ lấy mu bàn tay cô, đầu ngón tay khẽ xoay vòng, như đang v**t v*.
Cô sắp phát điên: "Anh nói cái gì vậy…" Cái kiểu thẳng thừng này của anh thật khiến người ta phát cáu. Tô Đình đẩy anh một cái, anh chẳng nhúc nhích, cô dằn mạnh rút tay ra: "Tôi phải nghe điện thoại." Giọng nhỏ nhưng đầy tức giận.
Tô Đình liếc về phía phòng riêng, rồi bấm nhận cuộc gọi: "Alo? Chị Tú Quân ạ."
"A Đình à," Tiền Tú Quân hỏi, "Em vẫn còn ở trong nhà vệ sinh à?"
Gần quá, Tô Đình nghe mà có thể đoán được cả khoảng cách, bèn hạ giọng nói: "Em đang ở đằng sau hóng gió… sắp về liền."
"Được, vậy mau lên nhé, chị hơi bận, cần em phụ một chút."
"Vâng, em tới ngay."
Cô run run kết thúc cuộc gọi, nắm chặt điện thoại: "Về thôi, họ đang tìm người rồi, chúng ta… để sau hẵng nói."
"Đi liền à?" Chương Tuyết Dương nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đưa tay chạm vào d** tai: "Nóng quá."
Giống hệt như tối hôm ở cổng Tây, anh kéo tay phải Tô Đình đặt lên vai mình, khẽ chạm vào chóp mũi cô: "Em đâu phải đang vụng trộm với tôi, sợ gì chứ?"
Bàn tay Tô Đình chạm phải vai anh, xương và cơ bắp căng rắn, là khiêu khích hay trêu chọc cô cũng không kịp nghĩ, chỉ biết trong hơi thở quẩn quanh, hai người va chạm rồi mím môi, môi răng hòa vào nhau rất nhanh.
Nụ hôn ấy mang theo sức mạnh vừa phải, khác hẳn nụ hôn buổi sáng sau hôm đó, không còn tính xâm chiếm, mà như một sự va chạm đã được ủ ấp từ lâu, nhẹ nhàng, chậm rãi, môi anh khẽ m*t lấy môi cô, Tô Đình dường như cảm nhận được hơi ấm từ lưng anh truyền sang qua lớp áo sơ mi. Nhưng khi vừa mở mắt, trong tầm nhìn cô thấy có người, liền lập tức đẩy anh ra.
Người kia cũng lúng túng ho khẽ một tiếng: "Không cố ý quấy rầy, xin lỗi." Anh ta vốn chỉ ra đây hút thuốc, nào ngờ lại phá chuyện tốt của người ta.
Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương, bị bắt gặp mà anh vẫn rất điềm tĩnh, mặt không đổi sắc, bình thản giới thiệu: "Trần Tư Quang, tổng giám đốc Trần, là ông chủ ở đây."
"Chào tổng giám đốc Trần." Tô Đình lên tiếng chào, rồi cũng nhanh chóng nhận ra người này, chính là vị khách lần trước họ đến quán cũ, bị Phùng Ninh nhìn chằm chằm không rời, mặc áo sơ mi sọc, để râu lún phún.
Cô nhớ Phùng Ninh từng nói, anh ta rất giống bạn trai cũ của Tiết Nhân Nhân.
"Chào cô, xưng hô thế nào nhỉ?" Trần Tư Quang mỉm cười, giọng điệu thân thiện.
"Chào anh, tôi là Tô Đình, bên chi nhánh Lệ Loan của Chương Ký." Tự giới thiệu xong, Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương: "Sếp Tuyết Dương, tôi… tôi về trước nhé."
"Về đi." Chương Tuyết Dương lúc này mới chịu buông cô ra, nhưng rất nhanh đã bị Trần Tư Quang giữ lại hỏi: "Chính là cô ấy à?"
Trước đó anh ta vốn không tin, cảm thấy một người lý trí, điềm đạm như Chương Tuyết Dương sao có thể thật sự vướng vào chuyện mập mờ với nhân viên trong công ty. Nhưng hóa ra Phạm Á Hào và bọn họ đoán đúng, anh thật sự đang "ăn cỏ gần hang", mà còn ăn trong lén lút. Vừa rồi nhìn cô gái kia đẩy anh một cái, là biết ngay.
Nghĩ vậy, Trần Tư Quang lại thấy hứng thú: "Vậy bây giờ hai người… là quan hệ thế nào?"
Quan hệ gì à.
Nói thật, khi cơn bực dồn đến tận ngực hôm ấy, anh cũng từng nghĩ hay là cứ theo ý cô, dù sao thì một mối quan hệ không ràng buộc, người thiệt cũng chẳng phải anh. Nhưng khi quay lại cửa hàng nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy mình đúng là có bệnh, vừa bực bội vừa không thoải mái, đến mức tức nổ phổi mà vẫn chỉ thấy cô thuận mắt.
Thở ra một hơi, Chương Tuyết Dương đáp: "Quan hệ nam nữ đàng hoàng."
Còn có đàng hoàng hay không thì Trần Tư Quang không rõ, chỉ rút ra một điếu thuốc đưa cho anh, chợt nhớ ra điều gì: "Nếu thật sự thích, thì nên đối xử nghiêm túc một chút, đừng như tên Á Hào kia." Nói xong lại nghĩ, bản thân mình hình như cũng chẳng có tư cách dạy ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!