Chương 46: (Vô Đề)

"Nói gì đây?" Chương Tuyết Dương mở cửa sổ trời, trong xe vẫn còn vương lại hơi rượu của ba cô gái say khướt.

Nói gì ư? Nói về lý do anh dạo này cứ khác thường, chứ còn nói gì nữa: "Anh chắc cũng biết rồi chứ?"

"Không dám chắc lắm, hay là em nhắc tôi chút đi?" Chương Tuyết Dương nói với giọng thong thả, kiểu cố tình giả ngây mà hỏi.

Dù tính cô có hiền đến đâu thì cũng bị chọc cho bốc hỏa, nhìn là biết anh cố tình. "Thôi khỏi nói nữa, tôi cũng không biết anh định nói gì."

Vừa nói, cô vừa kéo túi chuẩn bị xuống xe. Nhưng cửa sổ trời mở ra rồi, cửa xe lại bất ngờ bị khóa chết, rõ ràng là trò của Chương Tuyết Dương.

Không nói cũng không cho người ta đi, Tô Đình tức muốn chết. Cô ước gì miệng mình lanh như Chương Như, để còn mắng cho anh một trận. Nhưng rốt cuộc chỉ có thể nắm lấy tay cầm cửa, giật mấy lần rồi gắt: "Mở khóa đi."

Thấy anh không phản ứng, cô bực quá đá mạnh một cái, đến mức anh nghiêng người về phía trước, cánh tay vắt qua lưng ghế, chiếc đồng hồ nơi cổ tay ánh lên một tia sáng lạnh.

"Tôi phải về rồi, anh cũng đi nhanh đi, đoạn này có camera, bị chụp là bị phạt đó." Tô Đình gõ hai cái lên cửa xe, giọng gấp gáp, hơi thở lẫn chút giận dỗi, đôi mắt nhìn anh trừng trừng, ánh lên vẻ bướng bỉnh.

Là người thế nào ư? Nghiêm khắc, lạnh lùng, ít nói, khó đoán, chỉ biết làm chứ không bao giờ nói, bắt người khác phải tự suy. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt tính từ, nhưng nói ra lại chỉ còn: "Tôi không biết, không rõ nữa."

"Nghĩ rồi mà không dám nói ra sao?" Chương Tuyết Dương thay cô nói tiếp: "Em cho rằng tôi trăng hoa, đời sống cá nhân lộn xộn, phức tạp, đúng không?" Anh dừng lại một chút, rồi kết luận: "Cho nên, em nghĩ mấy lời tôi từng nói với em, tất cả chỉ vì tôi muốn ngủ với em, có đúng không?"

Câu chữ thẳng thừng đến nỗi Tô Đình từ trừng mắt chuyển sang đỏ bừng cả mặt, vẫn trừng anh nhưng đã không còn khí thế.

"Chẳng lẽ không phải sao? Em nghĩ đầu tôi chỉ toàn tính xem làm sao lừa được em, ngủ cho đã rồi thôi." Anh ngửa người ra ghế, chỉnh ghế ngả thấp hơn để nhìn cô thoải mái hơn: "Em nghĩ tôi muốn vậy là vì sao? Vì em xinh, vì em có dáng đẹp ư?"

Càng nói càng tr*n tr**. Cô không biết nên đáp thế nào, chẳng lẽ bảo anh giỏi giang chắc? Tô Đình nắm chặt mép ghế, nghiến răng: "Anh không thể nói cho nghiêm túc được à?"

"Chuyện nghiêm túc ư?" Chương Tuyết Dương khẽ vỗ lên lưng ghế, ánh mắt theo đường cong tầm nhìn đi lên, từ nơi nhô ra trước ngực cô đến đôi mắt đang trừng to vì xấu hổ.

Ngoài ngoan hiền, có lẽ cô chẳng ngoan đến thế, nhưng hai chữ "ngây thơ" vẫn như dính chặt lấy cô, dù có giãy cũng chưa thoát được. Anh đưa tay lên, khẽ đóng lại cửa sổ trời: "Em làm ở công ty cũng không ít thời gian rồi, có bao giờ nghĩ nếu tôi chỉ muốn lên giường với em, thì đâu cần đợi đến bây giờ?"

Nếu anh thật sự có lòng đó, đêm ở sơn trang khi họ hôn nhau đã là cơ hội tuyệt vời nhất.

Đàn ông mà, chẳng cần biết xấu hổ. Nếu anh có ý đồ, đêm ấy hoàn toàn có thể bắt đầu sắp đặt. Một cô gái mới rời vòng tay cha mẹ, đơn thuần và dễ nắm bắt, anh chỉ cần quan sát phản ứng của cô, nhìn cô lúng túng đến mức nào, sau đó thêm vài cử chỉ mập mờ, đợi đến khi cô rối loạn rồi thử thăm dò. Không cần nói thẳng, nửa đẩy nửa kéo, mối quan hệ lén lút ấy sẽ tự nhiên thành hình.

Không rõ ràng, chẳng cần chịu trách nhiệm, vô liêm sỉ, nhưng lại là chiêu trò quen thuộc trong chốn công sở.

"Tô Đình, nếu tôi thật sự muốn tìm bạn giường, tôi tuyệt đối sẽ không chọn người bên cạnh, nhất là đồng nghiệp trong công ty. Em hiểu không?"

Cửa sổ trời khép lại, xe cách âm rất tốt, mọi tạp âm ngoài kia đều bị chặn. Trong không gian tĩnh lặng ấy, giọng Chương Tuyết Dương vang lên, rõ ràng đến mức từng chữ như rơi vào tim.

Ánh mắt Tô Đình khẽ lay động.

Điện thoại trên bảng điều khiển sáng lên, là tin nhắn thoại do Chương Như gửi cho Chương Tuyết Dương: [Anh, mai anh Á Hào cưới, mấy giờ anh đi, có qua đón em không?]

[Em say rồi, là ngày kia.]

[Ồ, vậy ngày kia anh có đón em không?]

[Anh phải đi từ năm giờ, không đón em được.]

Trả lời con ma men xong, Chương Tuyết Dương lại nhìn sang Tô Đình, nghĩ cô chắc cũng thế, uống rượu vào đầu óc càng chẳng xoay chuyển nổi: "Về nhà đi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong anh mở khóa xe.

Tô Đình vẫn không nhúc nhích.

"Không muốn về à?" Chương Tuyết Dương lại quay đầu sang.

Tô Đình đưa tay gãi nhẹ lên đệm xe, không nói gì thêm, rồi xuống xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!