"Không sao chứ?" Tiền Tú Quân vội đỡ lấy cô: "Có phải nóng quá không?"
"Không sao." Tay quả thật bị văng ít nước canh, Tô Đình liền lấy tay kia che điện thoại, nhanh chóng lật úp màn hình xuống: "Hơi nước hơi nóng chút."
Cô chỉ có thể đổ lỗi cho xửng bánh, lấy cớ đó để che giấu sự luống cuống của mình.
Lau tay xong, cô đi ra ngoài nghe điện thoại: "Alo?"
"Đến Yết Dương rồi à?"
"Đến rồi." Tô Đình suýt nữa bị cuộc gọi này làm hồn bay phách tán, cầm điện thoại do dự: "Có… có chuyện gì không, sếp Tuyết Dương?"
"Không có gì, hỏi em một câu thôi." Anh thừa nhận thẳng thắn, khiến Tô Đình nghẹn lời.
Cô nên nói gì đây? Bên kia có chút ồn, cô nghĩ ngợi rồi hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Đông Hoàn."
"Đi công tác à?"
"Đánh bóng rổ."
Không phải tối nay còn có buổi xã giao sao, sao giờ này lại chạy xa thế để chơi bóng, sức lực đúng là dồi dào thật đấy.
Tô Đình nhìn đồng hồ, quả nhiên nghe thấy âm thanh ném bóng vang lên, chợt nhớ Văn Tử từng nói anh đánh bóng rất giỏi. Cô đang định khen đôi câu, thì bên kia có người gọi tên anh, xa xa còn nghe thấy vài tiếng trêu chọc, giọng Chương Tuyết Dương nói: "Cúp máy đây."
"Vâng… được."
Cuộc gọi kết thúc, Tô Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, gió đêm ở Yết Dương thổi qua khiến cô khẽ rụt vai lại.
Cách đó mấy trăm cây số, Phạm Á Hào vừa xuống sân bóng liền nói: "Với ai vậy, bạn gái cậu hả?"
"Không liên quan đến cậu." Chương Tuyết Dương vặn nắp chai nước uống một hơi.
Phạm Á Hào quá hiểu anh, nghĩ ngợi rồi cười đến mức không ngậm miệng nổi: "Vận xui rồi à, nhìn dáng vẻ cậu y chang kiểu bị phũ, người ta không thèm quan tâm chứ gì?"
Hóa ra người tỉnh táo như quỷ cũng có ngày thất thế, anh ta bỗng thấy hả dạ: "Con gái bây giờ có cá tính thật đó, chẳng lẽ người ta có bạn trai rồi, nên không thèm để cậu tán?"
Chương Tuyết Dương nuốt xuống, mấy ngụm đã uống cạn chai nước, rồi đưa tay đón lấy quả bóng, kéo Phạm Á Hào vào sân đuổi theo đến mức anh ta thở hồng hộc như chó. Cuối cùng anh vừa đập bóng vừa liếc xéo: "Thể lực kém quá, chịu khó luyện thêm ở phòng gym đi, coi chừng sau này bị người ta đánh gãy chân đấy."
Phạm Á Hào chống gối thở hổn hển, đàn ông trên đường tình cảm không thuận lợi, hừ, đúng là khổ thật.
Xuống sân xong, họ ra quán đêm gần đó. Phạm Á Hào liếc điện thoại, vẫn chẳng thấy tin nhắn nào của Hồ Lộ.
Chưa cưới mà đã thành người dưng, trong lòng anh chợt dâng lên một nỗi cảm khái, nghiêng đầu nói với Chương Tuyết Dương bằng giọng như khuyên nhủ: "Người này không được thì tìm người khác, nhưng nếu gặp được người tốt thì nên nghiêm túc mà yêu đương đi."
"Cộp" một tiếng, Chương Tuyết Dương ném lon nước vào thùng rác, lạnh nhạt liếc anh ta: "Tôi cần cậu dạy à?"
–
Sáng hôm sau ở Yết Dương, Tô Đình dậy rất sớm.
Bọn họ đến hội trường sớm nửa tiếng, thuận tiện trò chuyện với các thầy cô bên phòng hướng nghiệp.
Có lẽ họ từng khảo sát sinh viên trước đó, nên Tô Đình và Tiền Tú Quân lập tức hùa theo: "Bên chúng tôi còn có cửa hàng mới đang chuẩn bị khai trương, diện tích và quy mô đều lớn hơn, có thể cung cấp thêm nhiều vị trí việc làm. Hơn nữa, Chương Ký hoạt động đã lâu, phúc lợi các mặt cũng rất chu đáo…" Nói chuyện rất ăn ý, cuối cùng còn đưa danh thiếp ra để lại ấn tượng: "Lần nào thầy cô vào Quảng Châu, nhất định phải ghé Chương Ký, cho chúng tôi cơ hội được đón tiếp chu đáo."
Nụ cười của họ nhiệt tình, lời nói cũng dễ nghe, nên các thầy cô phòng hướng nghiệp cùng vài giáo viên chủ nhiệm đều vui vẻ nhận lấy: "Được, hôm nào đến Quảng Châu sẽ đến Chương Ký thăm một chuyến."
"Rất hoan nghênh ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!