Chương 44: (Vô Đề)

"Lên xe." Chương Tuyết Dương nhìn cô: "Em chưa từng ngồi xe tôi à?"

Cái đó thì có liên quan gì đâu chứ. Tô Đình định phản bác, nhưng nghĩ lại, đúng là anh từng đưa cô đi không ít lần. Sợ dừng lại lâu quá sẽ bị người khác trông thấy, cô liền nhanh chóng kéo cửa, ngồi luôn vào ghế sau, mặc kệ có bị coi như đang sai anh làm tài xế hay không.

Tô Đình hơi nghiêng người về phía trước, tay nắm lấy lưng ghế của anh: "Tôi… đang trong kỳ."

Cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, nhưng là ở ngay đèn đỏ.

Hai người nhìn nhau qua gương chiếu hậu, mặt Tô Đình đỏ bừng: "Thật đấy, tôi không gạt anh đâu."

Giờ là lúc tan tầm, mỗi cái đèn đỏ có thể kẹt tới ba lượt. Chương Tuyết Dương thỉnh thoảng nhận điện thoại, có cuộc gọi từ các chi nhánh, cũng có từ đối tác, tất cả đều nói tiếng Quảng. Anh nói chuyện lúc nào cũng gọn gàng, dứt khoát, không hề dây dưa; giọng Quảng của anh ngắn gọn, mạnh mẽ, mang theo tiết tấu và âm sắc rất riêng.

Ghế sau khá rộng, đường lại tắc. Tô Đình cúi đầu nhìn những cuốn sổ đặt trên bệ xe, có tờ giới thiệu của văn phòng luật, cũng có những quyển mẫu về âm thanh sân khấu, hay vật liệu trang trí nội thất.

Xem ra anh thật sự rất bận, vừa phải lo việc trang trí cửa hàng mới, vừa theo sát mảng thương mại điện tử, còn phải quản lý công ty cung ứng hải sản nữa. Không hiểu anh lấy đâu ra thời gian mà rảnh được.

Cô lật mấy tờ rồi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, nhưng Chương Tuyết Dương vẫn chưa phản hồi. Tô Đình lên tiếng nhắc: "Sếp Tuyết Dương, chị Thái Thải hỏi anh chuyện trong nhóm đó."

"Chuyện gì?"

"Chị ấy nói tối mai có canh vi cá, hỏi có cần giữ lại cho A99 không. Còn bảo nếu khách không nhiều thì đổi sang A88 được không, nói là có đặt một bữa tiệc vài chục người, muốn mở vách ngăn ra ngồi chung." Phòng đa năng, có thể thông với nhau.

"…Được ạ." Tô Đình cúi đầu gõ chữ, dùng điện thoại của anh, thay anh trả lời đồng nghiệp. Cảm giác đó thật kỳ lạ, khó mà nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào.

Cuối cùng, xe dừng lại gần đường Long Tấn Đông. Sinh ra và lớn lên ở Quảng Châu, Chương Tuyết Dương quá quen thuộc với thành phố này. Xuống xe, Tô Đình đi theo anh băng qua dãy nhà có mái vòm, rồi rẽ qua con phố nhỏ, cuối cùng dừng trước một quán ăn bình dân.

Một quán ăn kiểu người Quảng chính hiệu, thực đơn viết bằng bút lông trên bìa giấy, treo dưới đồng hồ điện, ghi rõ mấy giờ có món gì, tất cả đều là chữ phồn thể, rõ ràng là nét chữ của người lớn tuổi.

"Chú Sinh không có ở đây à?" Chương Tuyết Dương chào hỏi bà chủ quán.

"Không, ông đầu trọc đó ra ngoài tìm người đánh cờ rồi." Bà chủ đang múc chè, ngẩng đầu nhìn Chương Tuyết Dương, rồi lại nhìn sang Tô Đình: "Bạn gái hả?"

Bà nói bằng tiếng Quảng, Tô Đình vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu ạ."

Tô Đình nhìn một hồi trên tấm bìa treo tường: "Vậy tôi lấy một bát… hồ mè đen nhé."

Quán này ngoài các món chè còn có cơm phần. Khi hồ mè đen của Tô Đình được bưng lên, món bò kho tàu hũ ky của Chương Tuyết Dương cũng vừa dọn ra. Thịt bò hầm cắt miếng lớn, nhìn qua đã biết là phần ngon, còn tàu hũ ky thì mềm, phủ lên một lớp nước bò sánh bóng, chan cơm chắc hẳn sẽ rất ngon.

"Muốn ăn à?" Chương Tuyết Dương đang cầm đũa, đối diện với ánh mắt cô hỏi.

Nhìn chằm chằm món ăn của người khác thì không lịch sự, Tô Đình liền bưng bát chè của mình lên: "Tôi ăn cơm rồi." Quán phục vụ bữa ăn nhân viên từ bốn rưỡi, cô vẫn luôn ăn xong mới tan làm.

"…Cảm ơn." Tô Đình đón lấy, múc một thìa ăn thử. Tàu hũ ky thơm mùi đậu nành, vì được chiên sơ nên khi thấm đầy nước bò thì nhai vào dai dai, dù không ăn cùng thịt bò cũng đã rất đậm vị, cực kỳ đưa cơm.

Tô Đình vừa thành thật ăn, vừa lặng lẽ quan sát quán và khung cảnh xung quanh.

Trên tường treo bốn chữ "Hòa khí sinh tài", bà chủ quán đeo tạp dề, bận rộn không ngừng tay. Khách phần lớn là người già gốc Tây Quan, đi dép lê hoặc crocs, giọng nói kéo âm dài, câu nào cũng thêm âm điệu ở cuối, như vẽ một nét móc mềm mại, nghe vào lại thấy nhịp nhàng dễ chịu.

Còn Chương Tuyết Dương thì ngồi đối diện cô, tập trung ăn cơm, bên cạnh là chai nước ngọt Sarsi, thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn WeChat.

Tô Đình có thể thấy nội dung anh trả lời, là Thái Thải trong nhóm quản lý đang xác nhận lại việc đặt phòng, với hỏi có cần ghi sổ nợ không.

Toàn là những đoạn đối thoại cô vẫn thường thấy, vốn chẳng có gì lạ, nhưng giờ người đang nhắn lại lại ngồi ngay đối diện mình. Tô Đình nhìn vào khung chat, rồi lại nhìn anh, bất giác bị anh bắt gặp. "Ăn xong rồi à?" Anh nhìn bát cô, vẫn còn đầy nguyên.

"Chưa." Tô Đình bắt đầu uống chè. Hồ mè đen được nghiền rất mịn, ngoại trừ ít đậu phộng vụn để tăng hương thơm thì hầu như không còn chút lợn cợn nào, uống vào trơn mượt mà đậm vị.

"Ừ."

"Đi mấy ngày?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!