Chương 43: (Vô Đề)

Có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi. Tô Đình nhắn lại cho anh: "Những thứ khác không cần đâu, chỉ vậy thôi." Trước đó cô có tra mạng, biết chỉ cần có phiếu khám sức khỏe là đủ, chỉ là khi làm thủ tục thì cô quên xin sớm.

Nhắn xong, cô tiếp tục đi. Đến khi về đến nhà, điện thoại cũng chẳng còn rung thêm lần nào.

Hôm sau đi làm, Tô Đình làm vài thủ tục nghỉ việc cho nhân viên, tra bảng chấm công, nhập liệu mấy hạng mục, nửa buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Ngửi chán rồi lại bắt đầu cào cào mấy tấm vé số. Tô Đình tò mò hỏi: "Em vẫn còn mua à?"

"Ừ, chỉ cần em kiên trì, kiểu gì cũng có ngày vận may tới đúng không?" Nếu không trúng thì coi như góp thuế cho quốc gia vậy. Tất nhiên, điều Chương Như thích nhất vẫn là cái cảm giác hồi hộp đầy mong đợi, rồi cào ra chẳng được gì, cái cảm giác đó, đúng là gây nghiện.

Tô Đình bật cười: "Vậy em cố lên nha."

Cô đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh, thấy Phùng Ninh đang cùng bạn trai là Tạ Hoài bàn bạc gì đó, vừa nói vừa vuốt điện thoại lên xuống.

Khi Tô Đình đi ra, Tạ Hoài đã về lại chỗ ngồi, Phùng Ninh gọi cô lại: "A Đình, thông hành của cậu hết hạn rồi à?"

"Thông hành Hồng Kông – Ma Cao hả? Hình như vẫn còn hạn mà." Tô Đình làm từ hồi mới đến Quảng Châu, giờ vẫn còn hiệu lực.

"Vậy tháng sau có muốn đi Hồng Kông không?" Phùng Ninh nói: "Mình muốn sang thăm em gái, nó đang làm thêm bên đó, mỗi lần qua lại đều hơi phiền."

Tô Đình nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được chứ, cậu với Tạ Hoài cùng đi à?"

Phùng Ninh gật gù: "Tạ Hoài từng đi rồi, rành bên đó hơn mình, với lại còn phải lấy đồ, có anh ấy thì tiện hơn."

"Vậy được, mình đi cùng hai cậu." Tô Đình chưa từng tới Hồng Kông, rất tò mò muốn xem ngoài đời có giống phim không, và khác với tưởng tượng của cô ở chỗ nào.

Hai người hẹn nhau ngày đi, thấy giờ cũng vừa, bèn rủ nhau xuống căn

-tin ăn trưa.

Khi đi ngang qua thang vận chuyển thức ăn, họ thấy chú phụ bếp đang chuyền từng hộp cơm lên.

Đó là cơm trưa cho công ty chuỗi cung ứng ở tầng ba, họ cũng đặt suất ăn ở nhà hàng cũ, trả tiền trực tiếp cho quán. Tất nhiên, Chương Tuyết Dương thì khác, nếu muốn ăn ở cửa hàng, anh sẽ gọi phần cơm dành riêng cho quản lý; hoặc khi có bạn đến, anh sẽ vào phòng riêng ăn cùng họ.

Nhưng hôm nay đến giờ này, hình như vẫn chưa thấy anh đâu.

Ăn xong trở về văn phòng, Tô Đình nhận được email từ một trường trung cấp nghề ở Kiến Dương, nói tuần sau họ có hội chợ việc làm, vừa khuyết một gian, có thể nhường lại cho nhà hàng Chương Ký.

Tô Đình xem kỹ nội dung, cảm thấy rất đáng đi, vì trường đó có nhiều chuyên ngành, quản lý du lịch khách sạn và ẩm thực đều rất phù hợp.

Cô tìm quản lý Đới Ngọc Lan để xác nhận, đối phương đang đau đầu vì thiếu người, cũng thấy nên đi, liền giục Tô Đình nhanh chóng chốt việc, để còn chuẩn bị trước.

Chỉ là, vận rủi xoay vòng, lần này đến lượt máy in của phòng họ hỏng. Tô Đình cần in giấy mời để điền và đóng dấu, đành phải chạy lên tầng ba nhờ in.

Lúc cô lên là giờ nghỉ trưa, văn phòng vắng tanh. Trong phòng của Chương Tuyết Dương, Tôn Văn vừa liếc ra ngoài đã thấy cô, liền huých Vương Tư Kiều: "Tư Kiều, A Đình tới rồi."

Vương Tư Kiều lập tức bước ra giúp cô.

Qua tấm kính, Tôn Văn thấy hai người họ đứng sát nhau, liền cười nói: "Tư Kiều đúng là có lãi rồi nha, tôi thấy cô A Đình cũng ổn lắm đó, hiền dịu mà xinh nữa, hai người lại là đồng hương, hợp lắm chứ." Quan trọng là tính cách Tô Đình tốt, hơn hẳn bạn gái cũ của Vương Tư Kiều.

Anh ta vừa dứt lời, bỗng nghe giọng Chương Tuyết Dương vang lên: "Anh rảnh lắm à?"

Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, ẩn chứa cơn giận khó tả. Tôn Văn giật mình, liếc nhìn sếp, đột nhiên thấy có gì đó không ổn.

Đợi Vương Tư Kiều giúp Tô Đình in xong quay lại, anh ta không dám nói thêm nửa câu. Chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Tô Đình rời đi, rồi len lén quan sát Chương Tuyết Dương, thấy anh đang giở một tờ giấy, đầu bút dừng giữa trang, ánh mắt vẫn dõi về phía cửa.

Tôn Văn thầm nghĩ, chắc mình mù rồi, chắc phải nhỏ thuốc nhỏ mắt thôi.

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!