Tô Đình nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt, ôm chặt lấy chiếc gối trong lòng, lưng lạnh toát, không dám lên tiếng. Nhưng trong mắt Chương Tuyết Dương, cô lại như có vẻ rất vững vàng, cứ như mọi chuyện đều đương nhiên như thế, trong ánh mắt không hề có lấy một sự do dự.
Bình thường, Chương Tuyết Dương thật ra là người rất khó bị chọc giận. Dù mặt có khó coi đến đâu, anh cũng hiếm khi thực sự nổi cáu. Nhưng lần này, anh quả thật đã nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề: "Vậy ra đây chính là lý do em từ chối tôi trước đây à?"
Tô Đình lưỡi vụng, nghĩ mãi rồi dè dặt nói: "Nếu anh cần, tôi cũng có thể đi bệnh viện làm một bản kiểm tra."
Anh nói chuyện của anh, cô nói chuyện của cô.
"…Bạn giường?" Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thốt ra hai chữ đó, Tô Đình vẫn đỏ mặt.
Quả nhiên, Chương Tuyết Dương tức đến bật cười. Anh hoàn toàn hiểu rõ sự do dự ban đầu và sự chủ động sau đó của cô đều có nguyên do.
Chẳng hạn như cô có chút cảm tình với anh, nhưng lại thấy anh chẳng phải người nghiêm túc; hoặc trong lòng cô, anh vốn chỉ là một tay chơi chính hiệu. Thế nên cô chưa từng có ý định cùng anh bước vào một mối quan hệ lâu dài, ổn định… Thảo nào tối qua mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế, hóa ra cô vốn chẳng định nghiêm túc với anh.
Giữa khoảng lặng, Chương Tuyết Dương xoay người, nhắm mắt lại giây lát. Khi quay lại, anh thấy ngón chân cô thò ra khỏi chăn khẽ co rút, bất giác nhớ tới dáng vẻ cô giẫm lên vai anh tối qua. Anh nghiến răng, cười khẽ: "Em tính kỹ thật đấy."
Ngay cả chuyện đòi xem báo cáo khám sức khỏe, cũng không biết là học ở đâu ra.
Tô Đình cảm thấy nụ cười của anh có gì đó lạnh người, ánh mắt chiếu thẳng vào cô, mang theo khí thế chẳng lành: "Sếp Tuyết Dương, anh sao vậy?"
Cô khẽ dựa vào đầu giường, trong lòng hơi bất an.
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên. Chương Tuyết Dương bước đến, nhấc máy nghe. Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kéo dài của Chương Như: "Anh Dương à, tình hình sao rồi vậy? Cả đám đang chờ anh đấy, bà nội sắp uống hết chén trà rồi, thím nhìn có vẻ không vui đâu nha. Anh mà đến trễ là chết chắc đó!" Giọng cô ấy vừa ngông nghênh vừa hả hê, rõ ràng đang chờ xem kịch hay.
Tô Đình bên cạnh không dám nhúc nhích, sợ Chương Như nghe thấy điều gì khác thường.
Cô lên giường với ông chủ, cũng chính là anh trai của bạn thân mình. Nếu để Chương Như biết được, Tô Đình thật sự không biết phải giải thích thế nào cho phải.
May mà cuộc gọi rất ngắn, Chương Tuyết Dương chỉ nói đôi câu rồi cúp máy. Anh liếc nhìn chiếc áo ngực trong tay, đặt nó lên giường, rồi ngồi xuống.
Anh không nói, Tô Đình cũng không nói, cả hai như đang ở thế "địch không động, ta không động". Một lúc sau, Chương Tuyết Dương khẽ cười, giọng rất dịu: "Tô Đình, em nói xem, bạn giường có thể hôn nhau không?"
Tô Đình sững lại. Chưa kịp suy nghĩ, chiếc gối ôm trong tay đã bị anh giật đi. Chương Tuyết Dương cúi xuống, tay vòng ra sau gáy cô kéo lại gần, những ngón tay luồn vào tóc, cạy mở môi cô rồi hôn xuống. Nụ hôn ấy như một dấu ấn, vừa sâu vừa mãnh liệt, gấp gáp mà chiếm đoạt. Anh hôn đến khi Tô Đình phải th* d*c, lúc tách ra thì cô gần như nghẹt thở.
"Tôi qua Bạch Vân một chuyến, em cứ ngủ tiếp đi." Anh tìm được chìa khóa xe, quay đầu nhìn cô thêm một lần. Trong căn phòng vẫn còn vương đầy mùi hương của hai người, anh cảm thấy, ngoài cụm từ "khiến người ta kinh ngạc", dường như không còn lời nào khác để hình dung cô.
Trong cô có một thứ gan dạ ngây ngô, pha lẫn chút bản năng hoang dại và sức hấp dẫn bộc phát từ sự thiếu từng trải, thế mà lại dám chủ động nói muốn làm "bạn giường" với đàn ông.
Chương Tuyết Dương xoay người đi ra ngoài. Khi anh bước vào phòng khách, liền thấy con chó nhỏ đang bối rối trước đống tăm bông bị đổ tung tóe, rõ ràng vừa gây họa. Thấy anh đi ra, nó ngẩng đầu nhìn anh vài giây rồi ngồi xuống ngay trước "tang vật", ra vẻ muốn che giấu mà lại vụng về đến đáng thương. Cái vẻ ngốc nghếch ấy, sao mà giống y hệt chủ nó.
Không đúng, Chương Tuyết Dương cầm chìa khóa xe, khẽ nhíu mày nghĩ: Tô Đình thật sự ngốc sao? Trước kia anh từng nghĩ vậy, nhưng bây giờ xem ra, cô chẳng ngốc chút nào. Ngược lại, bước đi của cô có thể khiến người khác phải sững sờ.
Anh nhếch môi cười, rồi rời đi.
Sau tiếng cửa khép lại không lâu, trong phòng ngủ, Tô Đình mới lồm cồm ngồi dậy, chậm rãi mặc lại quần áo.
Cô bước xuống giường đi ra phòng khách, dọn sạch đống tăm bông rơi vãi trên sàn, rồi bế lấy Mạch Mạch lên xem một lát, may mà nó không bị hoảng sợ.
"Khát rồi à? Uống chút nước nhé." Tô Đình đặt Mạch Mạch xuống bên chậu nước, vừa nhìn nó cúi đầu uống vừa giúp nó chải lông. Trong lúc đó, cô lại nghĩ đến Chương Tuyết Dương, nghĩ đến tối qua anh kiên nhẫn hôn cô khắp nơi, thậm chí là ở những chỗ cô chưa từng tưởng tượng tới, cũng nghĩ rằng tiếng thở gấp của đàn ông… thật dễ nghe.
Tô Đình biết rõ mình không hẳn là người lý trí, nhưng cô không hối hận.
Cô thừa nhận rằng mình thích Chương Tuyết Dương. Nếu nói có ai khiến cô nảy sinh h*m m**n, thì cũng chỉ có anh. Nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu anh, nhiều nhất là muốn… thử một lần với anh thôi, coi như thỏa mãn thứ cảm tình ngưỡng mộ của bản thân.
Cô rất tò mò về anh, muốn đến gần, nhưng lại không muốn đến quá gần. Cô nghĩ, với ông chủ như anh, duy trì một mối quan hệ thuần túy thể xác có lẽ còn dễ chịu hơn là yêu đương.
Ngồi thừ người ra một lúc, Tô Đình mới quay về phòng ngủ.
Cô kéo rèm cửa để tản bớt mùi, dọn dẹp lại căn phòng, thì ở góc trái tủ đầu giường phát hiện một chiếc hộp màu xanh. Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay, vòng tay dạng cuộn của Tiffany, loại mà cô từng thấy trên tay của Tiết Nhân Nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!