Chương 41: (Vô Đề)

Anh đi thẳng vào vấn đề. Tô Đình tựa lưng vào ghế: "Tôi nói không rõ được, nhưng cảm giác là… không thích hợp lắm."

"Em chỉ dựa vào cảm giác để phủ định tất cả à? Hay là căn bản có nguyên nhân khác?" Chương Tuyết Dương nhìn chằm chằm cô: "Hơn nữa, không thử thì làm sao biết có hợp hay không?" Câu nói chẳng có gì mới mẻ, nhưng đúng là sự thật. Anh đặt tay lên hộp tỳ tay, ngón tay khẽ bấu vào nắp hộp, cổ tay thon dài lộ ra rõ ràng, mang theo cảm giác ẩn ẩn sức lực.

Phải trả lời thế nào đây? Tô Đình không muốn quanh co: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ… ở bên anh."

Chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với anh, càng không nghĩ anh lại hỏi thẳng như vậy.

Bỏ qua mối quan hệ công việc, anh cũng chỉ là một người đàn ông rất bình thường, gặp cô gái mình thích thì sẽ chú ý, sẽ nhìn nhiều hơn một chút, và sẽ muốn hẹn hò với cô.

Tô Đình quay đầu nhìn ra ngoài, ngón tay lướt theo mép tạp chí sắc nhọn, dưới ánh nhìn không buông tha của anh, cô cúi đầu: "Anh muốn thử… cái gì?"

Câu này nghe thật lạ. Chương Tuyết Dương cau mày: "Tôi với em đều còn độc thân, tất nhiên là muốn thử ở bên nhau xem sao, chứ còn thử cái gì nữa?"

Tô Đình im lặng hồi lâu: "Tôi có thể… suy nghĩ thêm được không?" Cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ mình cần phải suy nghĩ thật kỹ. Tôi cứ tưởng… tưởng là anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Dù là thể diện hay kiên nhẫn, cô cũng không ngờ anh lại kiên trì đến vậy, giống như tối hôm đó anh nắm lấy tay cô, sức mạnh ấy khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

Sự bối rối dường như ẩn trong từng sợi tóc của cô. Chương Tuyết Dương chợt cảm thấy có lẽ mình thật sự quá gấp gáp, theo đuổi một cô gái mà lại khiến người ta có cảm giác như bị tra hỏi.

Anh cố giữ bình tĩnh, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Thôi vậy, ít nhất cô không giả vờ ngốc, cũng không trốn tránh an, sau này vẫn còn thời gian, còn cơ hội.

"Vậy em cứ nghĩ đi." Chương Tuyết Dương quay người lại, đặt tay lên vô

-lăng.

Thật ra anh không hiểu lắm, hoặc là suy nghĩ của anh quá thẳng thắn, chỉ là yêu đương thôi mà, anh đâu phải mãnh thú hay quái vật. Hai người làm việc với nhau cũng lâu rồi, sao cô lại cảnh giác với anh đến vậy? Ngược lại, Vương Tư Kiều còn có thể thoải mái ra ngoài chơi với anh.

"Tôi… đi được chưa?" Tô Đình thăm dò, đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.

"Về đi." Chương Tuyết Dương khẽ thở ra, xuống xe mở cửa cho cô, nhìn mấy bóng đèn ở cổng khu chung cư không sáng: "Đi chậm thôi, về đến nhà thì nhắn cho tôi một tiếng."

"Ừm." Tô Đình bước xuống xe, bóng hai người chồng lên nhau, khiến cái bóng dưới đất đậm hơn. Cô lùi lại nửa bước: "Sếp Tuyết Dương… anh lái xe chậm một chút nhé."

Nền xi măng sạch sẽ, cô đi từ cổng tây, cách tòa nhà mình ở rất gần, chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.

Cô quay đầu lại, thấy Chương Tuyết Dương vẫn đứng cạnh xe, dáng người cao thẳng nhưng có phần cô đơn. Phía trước có cả camera, vậy mà anh chẳng sợ bị chụp lại rồi phạt tiền. Tô Đình cúi đầu lục tìm thẻ cửa trong túi, mãi mới lấy ra được thì lại làm rơi xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt, rồi đứng dậy, dừng lại trên một viên gạch lát nền bị sứt góc, chần chừ không bước tiếp.

Quay đầu lại lần nữa, Chương Tuyết Dương đã đi về phía cô.

Anh đi rất nhanh, vạt áo phông bị gió thổi phồng lên. Khi đến gần, anh hỏi: "Sao còn chưa vào nhà?"

"Vậy còn anh, sao vẫn chưa đi?"

"Tôi muốn cố gắng thêm lần nữa." Chương Tuyết Dương nhìn cô, không bỏ cuộc mà hỏi: "Lúc tôi ốm, em căng thẳng thế để làm gì?"

Chạy vội vàng, mặt đỏ bừng, nói chuyện với bác sĩ còn run run, đến hôm nay anh vẫn nhớ như in cảnh ấy, thế là bước tới một bước, cúi thấp mi mắt nhìn cô.

Anh quá cao, ánh mắt Tô Đình rơi vào đường viền thái dương rõ nét của anh, cảm giác như lúc bị ôm, móng tay đã tự khắc một vệt trong lòng bàn tay.

Tô Đình bỗng thấy như bị nhìn thấu suốt, cô nghe thấy tiếng tim mình đập, trong ánh mắt nồng đậm của anh đột nhiên bật ra một ý nghĩ: thử xem sao? Dù sao cô cũng thích anh, dù sao… chỉ là thử thôi.

Trong dũng khí bất ngờ của Tô Đình, Chương Tuyết Dương kề sát lại, nhưng đột ngột bị cô nắm lấy cánh tay, cô mượn lực anh, ngẩng mặt hôn anh một cái.

Ngẩn ra một giây, Chương Tuyết Dương lập tức siết chặt vòng tay, vừa cắn nhẹ môi cô vừa kéo tay cô đặt lên vai mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!