Chương 40: (Vô Đề)

Không lâu sau, truyền dịch xong, ba người rời bệnh viện, Chương Như lái xe, chở Chương Tuyết Dương về nhà.

Không hiểu sao, Tô Đình cũng theo lên xe.

Trên đường đi, Chương Như nhìn thấy hộp băng cá nhân, ngạc nhiên hỏi Chương Tuyết Dương: "Anh bị thương ở đâu à?"

May là Chương Như nói nhiều, lúc thì hỏi Chương Tuyết Dương sao dạo này không lái chiếc Mercedes nữa, lúc lại chỉ ra ngoài, nói với Tô Đình: "Chỗ kia trước đây là nơi chôn người đấy."

"Quận Hải Châu lắm chuyện lắm." Khi xe chạy ngang Đại học Trung Sơn, cô ấy hất cằm về phía bên phải: "Kìa, chỗ đó trước từng đào được mộ cổ."

Tô Đình không sợ mấy thứ đó, nhìn cổng trường hỏi: "Trong đó vào được không? Nghe nói khu Nam đẹp lắm."

"Hình như không được đâu, chị muốn vào à? Để hôm nào em nhờ người dẫn chị vào." Chợt nhớ ra điều gì, Chương Như quay đầu hỏi Chương Tuyết Dương: "Anh, bố mẹ anh Simon còn ở trong đó không?"

"Hẳn là còn." Chương Tuyết Dương đáp.

Chương Như quay sang giới thiệu với Tô Đình: "Simon chính là chủ nhà của chị đấy, bố mẹ anh ấy đều là giảng viên trong trường, bản thân cũng là sinh viên xuất sắc, tiếc là sang nước ngoài rồi chẳng chịu về." Nói xong, cô ấy liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế sau, cảm thấy mình và Tô Đình như hai hộ pháp hai bên, bèn nhỏ giọng nói với Tô Đình: "Chút nữa em đến nhà anh ấy, đi "cướp bóc" một chút."

Cái gọi là "cướp bóc" chính là tìm rượu, loại rượu thật ngon ấy. Vừa bước vào nhà, Chương Như đã định lao về phía tủ rượu, nhưng con Lion lại chặn trước, sủa hai tiếng: "Làm cái quỷ gì vậy?"

"Liên quan gì tới mày, tránh ra đi đồ mập!"

Hai người họ cãi nhau, Tô Đình theo sau đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Chương Tuyết Dương. Cũng là dạng loft, nhưng kiểu này phải gọi là biệt thự tầng chồng, phòng khách rộng, ngoài còn có ban công lớn.

"Ngồi tùy ý đi." Chương Tuyết Dương đưa cho cô chai nước. Tô Đình đón lấy: "Cảm ơn anh."

Rồi chợt nhớ lời dặn của bác sĩ: "Bác sĩ bảo anh đừng ăn uống đồ sống lạnh."

"Tôi biết rồi." Chương Tuyết Dương đi ra phía bồn đảo lấy nước: "Thuốc đâu?"

"Ở đây." Tô Đình lấy thuốc trong túi ra, mở hộp: "Cái này một viên, cái này nhai, cái này uống hai nắp…"

Cô đang đếm thì vô tình chạm vào ánh mắt của Chương Tuyết Dương, vội đặt hộp thuốc xuống, đứng bật dậy: "Anh tự uống đi."

Hoàn toàn không nhận ra giọng mình đã lộ vẻ ngượng ngùng.

Cô xoay người định đi, Chương Tuyết Dương hỏi: "Đi đâu?"

"Tìm Chương Như."

"Nó đang đánh nhau với con chó, em cũng muốn tham gia à?" Chương Tuyết Dương nhanh chóng uống thuốc xong, đứng dậy hơi gấp khiến bụng đau nhói, nhíu mày bước theo cô.

Tô Đình vòng qua phòng khách suýt va vào góc sofa, linh cảm anh sắp nói ra điều gì đó, cô vội nhắc: "A Như đang ở đây mà."

"Em sợ nó nghe thấy gì à?" Chương Tuyết Dương cúi người nhặt tờ giấy lau rơi trên sàn: "Tôi chỉ muốn hỏi em vài câu thôi."

Tim Tô Đình đập loạn, mặt đã nóng bừng: "Anh không sao thì tôi về đây, mai còn phải đi làm, chị Lan mở lớp huấn luyện cho quản lý, tôi phải đi sớm." Cô tránh ánh mắt anh, nhìn thấy con Border Collie tên Lion bước lại, nó nhìn cô, lại nhìn Chương Tuyết Dương, rồi ngồi xổm bên cạnh cô, gác đầu lên chân cô, cùng cô nhìn về phía anh.

Lion sủa một tiếng, như cố chen lời, bị Chương Tuyết Dương liếc cho một cái, nó lập tức rụt cổ, lủi đi.

Cô ấy vừa nói vừa tiện tay hái mấy quả nho đưa cho Tô Đình, thấy Chương Tuyết Dương đang ấn bụng: "Lại đau à?"

"Không sao, không nặng." Chương Tuyết Dương chỉ tủ rượu: "Muốn uống gì thì tự lấy, nhưng uống có chừng mực thôi."

Chương Như xưa nay chẳng khách sáo với anh, kéo luôn Tô Đình đi chọn rượu. Cuối cùng, cô ấy rút ra hai chai nhìn thuận mắt, đưa một chai cho Tô Đình: "Mang về nhà chị đi, lần sau qua nhà chị ăn lẩu thì mình uống."

Chọn xong, cô ấy thấy Lion đang phơi nắng, nửa thân trên bò sát đất, nửa th*n d*** chậm rãi đẩy đi. "Đồ ngu, ngu thiệt là ngu! Mình mau đi thôi, dính phải cái ngốc khí của nó là tiêu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!