Sáng hôm sau thức dậy thì có mưa, không lớn, chỉ thoang thoảng hơi ẩm mùa hạ. Vì buổi trưa có tiệc mừng, nên ca ban ngày có rất nhiều người đến sớm, ai nấy đều bận rộn. Mấy cái bộ đàm bị hỏng, Tô Đình gửi về nhà máy để sửa. Khi đi ngang qua bếp thì bên trong lại có người huýt sáo với cô, cái kiểu cà lơ phất phơ.
Tô Đình coi như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng mà bước qua.
Đợi gửi xong bưu kiện quay về, cô lại vừa khéo chạm mặt mấy thực tập sinh hôm qua đến.
"Chị Đình buổi sáng tốt lành ạ." Mấy người đó rất lễ phép chào hỏi.
"Chào buổi sáng, tối qua ngủ có ngon không?"
"Cũng khá ổn ạ…" Mấy người do dự một chút, rồi nói: "Chỉ là cái điều hòa hình như hơi có vấn đề, không đủ mát." Nói rồi đưa tay gãi sau đầu, có vẻ ngượng ngập.
"Được, lát nữa chị sẽ tìm thợ tới kiểm tra." Tô Đình mỉm cười với họ, trong lòng có thiện cảm với nhóm sinh viên này.
Cô chưa từng đi làm thêm hè, cơ bản mỗi năm nghỉ hè đều về nhà ông bà ngoại chơi, giúp trông coi tiệm chè, hoặc dẫn mấy đứa em vẽ vời linh tinh.
Nhưng bọn họ thì khác, hiếm hoi mới có kỳ nghỉ, vậy mà có thể rủ nhau chạy đến tận thành phố cách hơn trăm cây số để làm thêm, trên người tràn đầy hứng khởi và sức sống. So với cô, họ đã bước vào trải nghiệm xã hội sớm hơn nhiều.
Trò chuyện xong, Tô Đình quay lại văn phòng bận rộn một lúc, thì có người gõ cửa.
Cô ngẩng đầu, nhận ra đó là người dì hôm qua hỏi chuyện tiền lương.
Dì ấy chỉ thò nửa người vào, rón rén nhìn vào trong.
"Dì có việc gì không ạ?" Tô Đình đi tới, liếc qua bảng tên: Lâm Hiểu Cúc.
"Dì vào trong đi." Tô Đình mở cửa ra.
Trong văn phòng có máy lạnh, Lâm Hiểu Cúc liên tục nói cảm ơn, rồi nhanh chóng khép cửa lại, sợ hơi lạnh thoát ra.
"Tôi muốn tìm cô kế toán." Lâm Hiểu Cúc nhìn quanh, không thấy người đâu.
"Hình như sáng nay cô ấy xin nghỉ, không tới." Tô Đình đáp.
"Ồ ồ." Lâm Hiểu Cúc vội gật đầu, tỏ vẻ thất vọng, rồi lại ngập ngừng liếc nhìn Tô Đình: "Vậy… tôi có thể hỏi cô được không?"
"Là vấn đề gì, dì cứ nói thử, để xem tôi có tra được không." Thấy bà ấy khúm núm, Tô Đình mỉm cười, cố gắng hạ giọng cho thật dịu dàng.
Quả thực Lâm Hiểu Cúc rất căng thẳng, suy cho cùng trong nhận thức của thế hệ họ, những người ngồi văn phòng đều cao sang hơn hẳn, lại hay cau có khó gần.
Nhưng chuyện tiền lương mà không hỏi cho rõ thì bà không sao ngủ được. Tiền đó là mồ hôi nước mắt mình làm ra, thiếu đi một xu một cắc trong lòng cũng chẳng yên.
Thế là bà nịnh nọt cười với Tô Đình: "Chuyện là thế này, tháng trước tiền lương của tôi đối chiếu không khớp số…"
Tô Đình ngẫm nghĩ: "Dì có mang bảng lương theo không?"
"Có, có chứ." Lâm Hiểu Cúc vội lấy bảng lương ra, ngón tay ngắn mập chỉ vào một cột: "Tổng số không khớp, với lại tiền tăng ca này cũng không đúng nữa…"
"Được rồi, dì đừng lo, để tôi tra thử."
Tô Đình kéo ghế cho Lâm Hiểu Cúc ngồi, còn mình thì mở máy tính, bắt đầu đối chiếu từng mục một.
Nếu là việc khác thì có thể cô không kiểm tra được, nhưng chấm công vốn do trợ lý cửa hàng phụ trách, nên trong máy tính của cô có lưu lại hồ sơ liên quan.
Lương của nhân viên bình thường khá đơn giản, khoảng mười mấy phút sau, Tô Đình đã tìm ra chút manh mối.
Vừa khéo lúc đó Đới Ngọc Lan bước vào văn phòng: "Có chuyện gì thế?"
Lâm Hiểu Cúc vội vàng đứng lên, xoắn xuýt đôi bàn tay, rụt rè gọi một tiếng "cửa hàng trưởng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!