Chương 39: (Vô Đề)

"Sếp Tuyết Dương?" Tô Đình khẽ gọi, nhưng Chương Tuyết Dương hoàn toàn không có phản ứng.

Anh đang sốt, lòng bàn tay nóng hừng hực, mà sức cũng không nhỏ, nắm chặt với lực dứt khoát, khiến mặt Tô Đình đỏ bừng từng đợt.

Giường đối diện, gã say vẫn còn gây náo loạn, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi chửi um lên: "Anh đáng lẽ không nên tới cấp cứu, mà nên vô bệnh viện tâm thần! Chẳng phải chỉ là chia tay thôi sao? Người ta nói không yêu nữa mà anh còn đòi sống đòi chết, mẹ kiếp, phí cái thân đàn ông, đúng là vô dụng!"

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nữa!"

Y tá vội vàng dàn xếp, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên người Tô Đình, thấy tư thế đứng của cô có vẻ kỳ lạ, liền liếc cô thêm một cái.

Tô Đình bị nhìn đến mức càng thêm ngượng, cố dùng sức tách tay anh ra. Nghe anh khẽ nói, giọng trầm khàn: "Đừng cử động, để tôi ngủ một lát."

Anh không nhúc nhích, cũng không cho cô nhúc nhích. Người này bị đau đến mê sảng rồi sao? Tô Đình tiếp tục gỡ, cuối cùng Chương Tuyết Dương mở mắt ra, anh thật sự trông rất mệt, trong mắt còn vằn đỏ, khiến tim cô khẽ thắt lại.

"Em đi đâu vậy?" Anh hỏi.

"…Tôi đi lấy thêm cho anh một tấm chăn." Tô Đình đáp.

"Không cần, tôi không lạnh."

Lần này anh mở mắt nhìn cô. Tô Đình mới nhận ra động tác thử nhiệt độ ấy thân mật đến mức nào, đành cứng người rụt tay lại, ngồi im trên chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ trông anh truyền dịch.

"Đừng nói với Chương Như, con bé ồn ào lắm."

Một lúc sau, Chương Tuyết Dương nhắm mắt lại, giọng khàn khàn.

Tô Đình ngập ngừng vài giây, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi đã…"

"Anh ơi! Đại ca Dương!" Giọng Chương Như vang lên đúng lúc. Cùng lúc đó, Tô Đình nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, mạnh tay rút khỏi bàn tay anh, đến mức tay cô cọ vào lòng bàn tay anh, suýt nữa va vào cái bàn cạnh giường.

"Anh, anh không sao chứ?"

"Không sao, có sao thì chuẩn bị tiếp quản nhà họ Chương đi."

"Hả?" Chương Như sững người.

"Không muốn tiếp quản thì nói nhỏ thôi." Chương Tuyết Dương mệt đến không còn hơi sức, nhưng vẫn phải nói: "Đừng ồn nữa, cũng đừng gọi cho bà nội, trễ thế này, dọa bà sợ thì sao?"

"Chưa gọi thì tốt. Giờ dẫn bạn em về đi, không cần làm rình rang như vậy."

Cứ như sắp khiêng anh đi cấp cứu vậy.

Chương Như gãi đầu, quả thật cô ấy sợ anh không đi nổi, vì Tô Đình chỉ kịp nhắn cho cô ấy một tin, cô ấy liền nghĩ chắc là chuyện nghiêm trọng, sợ phải chuyển viện hay đưa lên cáng nên mới kéo đông người cho chắc.

"Vậy tụi em về nha." Cô ấy dẫn bạn ra cửa, còn gọi với lại: "A Đình, để tụi em đưa chị về."

"Cô ấy không đi." Chương Tuyết Dương giữ chặt Tô Đình lại, "Là cô ấy đưa anh tới đây, nắm rõ tình hình nhất. Có chuyện gì chẳng lẽ để bác sĩ đi tìm em?"

"Ờ, cũng đúng." Giọng anh nghiêm như trong công việc khiến Chương Như thấy rất có lý, đành gật đầu: "Vậy A Đình nhờ chị trông anh em giúp nhé, em tiễn bạn về trước."

Tô Đình khẽ hỏi, giọng hơi ngập ngừng: "Sếp Tuyết Dương… đỡ hơn chút nào chưa?"

Cô vẫn còn ngượng vì cú rút tay vừa rồi, trong lòng mơ hồ thấy chột dạ.

"Đỡ rồi." Chương Tuyết Dương đáp.

"Anh có muốn uống chút nước không?"

"Không khát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!