Chương 37: (Vô Đề)

Giữa đêm khuya khoắt, chẳng ai có thể ngủ yên.

Tô Đình thật ra không phải lần đầu nói ra những lời như vậy, hồi đại học cô cũng từng từ chối con trai, nhưng chưa từng có ai khiến cô trằn trọc lật qua trở lại, không sao chợp mắt được như Chương Tuyết Dương.

Vì mất ngủ, hôm sau Tô Đình hiếm khi xin nghỉ nửa buổi, đeo bịt mắt và tai nghe ngủ li bì cả buổi sáng ở nhà.

Đợi đến khi bù lại được giấc ngủ, cô xuống tầng lấy kiện hàng là chiếc camera giám sát, rồi dưới sự hướng dẫn từ xa của em họ, cô tự lắp đặt xong.

"Mạch Mạch, chị đi làm đây, ở nhà phải ngoan nha."

Tô Đình châm thêm nước và thức ăn cho chó, kiểm tra lại cửa sổ một lượt, rồi xách túi ra khỏi nhà.

Khu cô đang sống tên là Hải Nguyệt Thành, chia làm hai khu Đông và Tây. Cô ở khu Đông, bên dưới có vườn trung tâm rất rộng, sáng sớm và chiều tối thường có nhiều người dắt con nít hoặc thú cưng ra tản bộ hóng gió.

Tô Đình che ô bước ra khỏi cổng lớn, rẽ trái đi về phía khu nhà hàng. Trời nắng gắt, cô cố ý chọn lối đi dưới tán cây bàng Đài Loan.

Quảng Châu là thành phố của những hàng bàng, cây quanh năm xanh lá, tán lại vươn rộng, men theo con đường bên dưới có thể đi bộ mười mấy bước liền mà vẫn mát rượi.

Không lâu sau cô đến cửa hàng, đang trong giờ nghỉ nên bãi đỗ xe phía ngoài chỉ lác đác vài chiếc. Từ xa đã thấy rõ chiếc xe trắng mới tinh của Chương Tuyết Dương. Anh dạo này dường như ít lái chiếc GLE, không biết là xe kia gặp trục trặc, hay đơn giản chỉ vì chiếc mới này chạy thuận tay hơn.

Tô Đình thu ô, đi vào văn phòng.

"Ừ."

"Tối qua về muộn lắm hả?"

"Cũng không…"

Tô Đình đặt ô và túi xuống, ngồi vào chỗ làm. Lúc ấy cô bỗng nhớ đến tối hôm qua, Chương Tuyết Dương cũng ngồi ở đây đợi cô, và cũng chính ở đây, cô đã từ chối anh.

Nhưng nhớ kỹ lại, hình như anh chẳng có biến đổi cảm xúc gì, dường như rất bình tĩnh, tiếp nhận cũng nhanh, nên… chắc là anh sẽ không để bụng đâu nhỉ.

Bắt đầu ngày làm việc như thường lệ, Tô Đình xử lý vài đơn đổi ca, Chương Như cũng bận rộn. Vốn dĩ cô ấy đã làm việc rất hiệu quả, có lẽ cũng nhờ trải qua vô số lần "đấu trí" với Chương Tuyết Dương mà hình thành được khả năng tập trung cao độ. Giờ đây, cô ấy kiểm soát bảng biểu cẩn thận hơn nhiều, số lần bị trả về cũng ít đi rõ rệt.

Hai người ai làm việc nấy, trong tiếng bàn phím lách cách của Chương Như, Tô Đình mở nhóm cửa hàng phó lên xem các chi nhánh đang bàn về buổi tiệc trung thu nhỏ. Đang nói chuyện, mọi người lại chuyển đề tài sang chuyện tuyển dụng.

Giờ cửa hàng nào cũng thiếu người, nhất là những cửa hàng cũ vì sắp khôi phục ca sáng, càng thiếu hơn.

"Vẫn phải tìm thêm kênh tuyển sinh viên mới ra trường thôi." 

Mọi người đều đồng tình như vậy.

Tiền Tú Quân tag Tô Đình: "A Đình, lần trước em nói liên hệ vài trường, có tiến triển gì chưa?"

Cũng có rồi, Tô Đình mở lại bảng excel lúc trước thống kê: "Em đã gọi điện hỏi, nhiều trường yêu cầu doanh nghiệp gửi hồ sơ trước, đợi khi họ mở đợt tuyển mới thì sẽ xét duyệt."

Nói cách khác là phải chờ thêm thời gian, hơn nữa còn phải cạnh tranh với các doanh nghiệp khác cùng tham gia.

"Chẳng phải có vài trường có thể gửi sinh viên thực tập trực tiếp sao?" Có người nhắc đến chuyện đó: "Nếu có thể ký được kiểu hợp tác trực tiếp ấy thì chẳng phải tốt hơn sao, hiệu quả cũng cao hơn chứ?"

Chuyện mọi người bàn đến, Tô Đình cũng biết rõ. Trước đây đúng là từng xảy ra tình trạng lộn xộn như vậy. Một số trường nghề bắt buộc và chỉ định sinh viên đến thực tập tại một doanh nghiệp nhất định, rồi sau đó trích phần trăm từ tiền lương của sinh viên. Vì thế, có một thời gian, chỉ riêng bộ phận việc làm của các trường đã có thể kiếm kha khá tiền nhờ "phí bôi trơn" từ doanh nghiệp.

Nhưng giờ thì khác rồi. Không chỉ bị kiểm tra gắt gao hơn, mà bản thân việc cưỡng ép cũng không phải cách hay. Sinh viên đến trong tâm thế miễn cưỡng, ý thức phản kháng lại mạnh, nên Tô Đình đã bàn với Đới Ngọc Lan, cảm thấy vẫn nên chọn những trường công khai tuyển dụng thì tốt hơn. Chỉ cần chế độ đãi ngộ và phúc lợi quan tâm chu đáo, tỉ lệ nhân viên gắn bó cũng sẽ cao hơn.

"Thôi nghĩ cách khác đi, tìm thêm nguồn trường mới xem. Ngoài tỉnh cũng có thể thử, chỉ cần mình quảng bá tốt, chắc chắn vẫn có người sẵn lòng đến làm bên này." Tô Đình nói.

"Ừ cũng được, vậy tụi mình chia ra tìm, lát nữa đối chiếu lại tình hình trong tay."

Bàn xong việc, cả nhóm lại chuyển sang tán gẫu chuyện khác. Có người đề nghị tổ chức buổi tụ họp nhỏ, nói lần trước ở sơn trang chưa nói chuyện đủ, có thể hẹn nhau đi chơi đâu đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!