Tô Đình cảm giác mí mắt mình giật liên hồi. Cô có chút chịu không nổi ánh nhìn của Chương Tuyết Dương, khẽ ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa kính xe, hít sâu một hơi. Chương Tuyết Dương biết điều này hơi đột ngột, có lẽ đã dọa cô sợ. Nhưng anh không phải người rảnh rỗi vô sự, càng không phải hứng lên mà lái xe, nếu không có lòng này, ai lại muốn chạy mấy trăm cây số giữa đêm rồi quay về chứ? Thế nên, anh cũng đã nghĩ thông rồi, có những nguyên tắc vớ vẩn, có lẽ là để chính mình phá bỏ.
Anh nghiêng người ngồi thẳng, nhìn sống mũi cao cao thanh tú của cô: "Tôi cũng không có bạn gái, vẫn độc thân. Nếu em muốn, chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau, để hiểu về đối phương hơn một chút?"
Tô Đình nhất thời nghẹn lại, tim đập nhanh đến mức không thể kiềm chế nổi: "Tôi…"
Cô cố mở miệng, nhưng trong đầu rối bời, chẳng biết nên nói gì cho phải. "Tôi không biết." Cuối cùng chỉ nói được câu ấy, gắng gượng ép ra, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.
Cô đang trên đường đến bệnh viện thăm người thân bị thương, nói chuyện này lúc này đúng là không tiện. Anh khẽ chạm vào miếng băng dán trên tay còn lại, rồi khởi động xe lần nữa: "Đợi em về Quảng Châu rồi hãy tính, cứ lo chuyện nhà trước đi."
Xe lại lăn bánh, đi qua những con phố quen thuộc của Tô Đình. Đoạn đường phía sau, cả hai không ai nói thêm câu nào. Khi có thể nhìn thấy cổng bệnh viện, Chương Tuyết Dương hỏi: "Tôi lái xe vào trong hay sao?"
Dù sao đối với người nhà cô, anh cũng là một người đàn ông xa lạ, cứ thế xuất hiện có lẽ sẽ khiến cô ngại.
Tô Đình trấn định lại: "Cho tôi xuống ngay cổng là được rồi."
Không lâu sau, xe dừng lại.
Tô Đình gấp gọn chiếc áo của anh, đặt lên ghế, rồi mở cửa bước xuống: "Anh lái xe chậm thôi nhé."
"Nếu có việc thì gọi điện cho tôi."
"Chị." Có người bước lại, là em họ của Tô Đình, tên Tô Tung.
Cậu ta tò mò nhìn vào trong xe, cúi người xuống, đôi mắt gần như dán lên người Chương Tuyết Dương: "Anh này là ai vậy chị?"
Thấy dáng vẻ lén lút ấy, Tô Đình biết ngay cậu ta đang hiểu lầm gì đó, vội kéo người ra: "Đừng nhìn linh tinh."
Cô hạ giọng nói: "Đây là con trai của ông chủ lớn bọn chị, cũng là người phụ trách nhà hàng…"
Nói đến đây, cô cảm giác đầu lưỡi mình rối tung, nên đành gom lại một câu cho gọn: "Nói chung là sếp của bọn chị."
"Ồ! Sếp đích thân đưa chị về à?"
Trong tiếng ngạc nhiên của Tô Tung, Chương Tuyết Dương đã xuống xe.
Tô Đình đành phải giới thiệu: "Đây là em họ tôi, A Tung."
"Chào sếp ạ." Hai con mắt nhỏ của Tô Tung híp lại cười, kiểu rất "xã hội", chìa tay ra: "Sếp xưng hô sao cho tiện ạ?"
"Không cần khách sáo." Chương Tuyết Dương bắt tay, tiện thể đưa danh thiếp qua: "Chương Tuyết Dương."
"Ồ, anh Dương!" Tô Tung cầm tấm danh thiếp, cười hề hề: "Anh Dương từ Quảng Châu lái xe đến à? Cực quá, cực quá."
Cậu ta vốn là kiểu dễ làm quen, chỉ vài câu xã giao đã có thể trò chuyện vui vẻ với Chương Tuyết Dương. Tô Đình nghe giọng nói khàn khàn mang chút từ tính của anh, mới sực nhớ: "Sếp Tuyết Dương có muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút không? Lái xe đêm mấy tiếng liền, dù có khỏe đến mấy cũng mệt mà."
Tô Tung lập tức lanh trí, quay sang Tô Đình: "Chị, chị lên trước đi, ông nội biết chị về là cứ lo lắm, chị vào xem ông đi. Anh Dương để em tiếp đãi."
Tô Đình nhìn sang Chương Tuyết Dương, anh gật nhẹ đầu với cô: "Đi đi, đừng để người lớn chờ."
"…Được."
Trong lòng Tô Đình quả thật cũng đang nôn nóng muốn lên thăm, bèn dặn dò em họ vài câu rồi xoay người bước vào bệnh viện.
Cô khẽ chạy mấy bước, gió thổi qua cổ khiến cô rùng mình một cái. Chỗ này nhiệt độ thấp hơn Quảng Châu, nhất là buổi tối; cô ngoái đầu nhìn, thấy trên người Chương Tuyết Dương chỉ có mỗi chiếc áo phông ngắn tay, sợ anh bị cảm mất.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cô đã vào đến bệnh viện. Ông nội nằm trên giường truyền dịch, bà nội vừa thấy cô liền muốn ngồi dậy: "Con gái à."
"Nội ơi." Tô Đình vội chạy tới: "Nội sao còn chưa ngủ? Chỗ bị thương có còn đau không nội?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!