Không bao lâu sau, Tô Đình ngẩng đầu nhìn thấy anh, giật mình sợ hãi, lập tức nín cười, ôm lấy Chương Như đứng nghiêm chỉnh: "Sếp Tuyết Dương."
Lúc này Chương Tuyết Dương mới từng bước đi xuống.
"Dương à." Chương Như ngẩng cằm nhìn anh, "Giờ làm việc mà đi đâu thế? Suốt ngày rời khỏi chỗ làm, theo quy định nhân viên thì phải cho anh nghỉ việc rồi đúng không, A Đình?"
Tô Đình đâu dám phụ họa, cuống quýt chỉnh lại áo quần, ôm cốc chạy mất.
"Anh xem anh kìa, đáng sợ thật đấy." Chương Như trách móc.
"Không về, ông ấy đi Thiên Tân theo vợ rồi." Chương Như bĩu môi: "Vậy Trung Thu mình đi đâu ăn? Em muốn ăn ngon một chút."
"Lúc đó rồi tính." Điện thoại reo, Chương Tuyết Dương nghe máy, là Phạm Á Hào: "Cảnh sát giao thông liên hệ cậu chưa? Thằng ngu kia đang đòi tiền tôi, mau tới đây."
"Ngay đây."
"Ai thế? Ai đòi tiền?" Chương Như lập tức hóng chuyện: "Anh Hào bị ai vòi tiền hả? Có cần em đi đánh không?"
"Em đánh nổi ai?" Chương Tuyết Dương so chiều cao với cô ấy, rồi sải bước đi mất.
Ra đến bãi đỗ xe, anh liếc mắt đã thấy chiếc xe của mình.
Tô Đình lái xe khá tốt, đầu xe được cô căn chỉnh ngay ngắn, hai bên vạch đỗ cân xứng.
Vừa mở cửa, trong xe thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, không giống nước hoa, mà giống mùi dầu gội hay tinh dầu, dịu mượt, mang chút vị nhựa cây ngọt ngào.
Đường đi trơn tru, anh lái đến bệnh viện gần Sa Loan.
Trương Lễ nằm trên giường cấp cứu, vừa giả vờ tê liệt vừa đòi Phạm Á Hào bồi thường, nói mình bị thương nặng, yêu cầu phải trả thêm tiền tổn thất, tiền nghỉ việc, tiền bồi bổ, còn cái vòng tràng hạt Phật trên tay bị đứt, là trầm hương Brunei một trăm hai mươi nghìn tệ, cũng phải đền!
Phạm Á Hào lạnh lùng cười, nhìn gã lái chiếc Brabus, hận không thể bắt gã nuôi mình cả đời: "Bị thương nặng đến mức nào? Đi kiểm tra đi, tiền kiểm tra tôi trả, bao nhiêu cũng được, tốt nhất chụp luôn CT não." Rõ ràng chỉ là tông nhẹ, lực va đâu có lớn. Nếu thật sự đâm mạnh đến mức đó, chẳng lẽ anh ta không bị thương? Đúng là đồ ngu.
"À còn chiếc xe của anh nữa, sửa thế nào tôi cũng đền, đưa đến 4S mà sửa, có bảo hành cho chắc." Phạm Á Hào lần đầu cười lịch sự như thế.
Hai bên đang đôi co trong phòng thì Chương Tuyết Dương bước vào: "Tôi nhận được điện của cảnh sát giao thông, nghe nói xe tôi bị đụng?"
Anh vừa xuất hiện, Trương Lễ sững người: "Anh không phải… đang đi công tác à?"
Tất nhiên là giả thôi. Chương Tuyết Dương chẳng buồn để tâm đến câu nói đó: "Tự ý lấy xe của khách hàng, đây là hành vi trộm cắp." Anh cúi xuống nhìn Trương Lễ: "Tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào."
Muốn xử gã thì dễ thôi, ngày hẹn nhận xe, Chương Tuyết Dương cố tình hoãn, nói mình phải đi công tác một tuần chưa thể đến lấy, bảo tạm giữ lại. Quả nhiên, Trương Lễ không nhịn được, lén lái xe anh ra đường, rồi bị Phạm Á Hào tông trúng.
Tai nạn giao thông được cảnh sát ghi nhận, còn vụ trộm xe khách thì có chứng cứ rõ ràng.
Trương Lễ nằm trên giường, bọng mắt giật giật, trong ánh nhìn như trêu ngươi của Chương Tuyết Dương, lại liếc sang vẻ thản nhiên của Phạm Á Hào, đột nhiên hiểu ra: "Hai người… thông đồng với nhau!"
Phạm Á Hào khẽ cười khẩy: "Đừng tự coi mình quan trọng quá, annh chỉ là thằng thợ sửa xe rách rưới, bọn tôi thông đồng thì được lợi gì? Tham mấy cái mặt bằng của anh à?"
Doanh thu của mấy tiệm đó còn chẳng bằng tiền hắn cho thuê nhà.
Anh rút điện thoại ra: "Vậy chi bằng giờ báo cảnh sát luôn xem sao, xem họ là bắt anh vì tội trộm xe trước, hay điều tra tôi có động cơ gì trước?" Giọng điệu bình thản, nhưng ẩn chứa một luồng sát khí lạnh buốt.
Quả nhiên, Trương Lễ chột dạ, trừng mắt mà không dám hé môi.
Đối đầu hơn nửa phút, Chương Tuyết Dương cất điện thoại: "Không muốn vào đồn thì giải quyết riêng đi."
…
Cái gọi là "giải quyết riêng", đương nhiên là theo cách mà Chương Tuyết Dương ưa dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!