"Tôi đây." Trương Lễ nhíu mày, thấy Chương Tuyết Dương cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm giác hơi lạ: "Sao vậy?"
"Thân xe bị rung." Chương Tuyết Dương vỗ lên phần phía trước: "Chạy trên 80 thì đặc biệt rung mạnh."
Rung à, xe Mercedes đúng là thường mắc lỗi đó, chỉ là xe xịn như vậy mà không đem đến 4S hay xưởng lớn sửa, lại ghé tiệm nhỏ như của gã? Trương Lễ do dự: "Cái này của anh…"
"Không sửa được hả? Thôi vậy." Chương Tuyết Dương chuyển số, xe chuẩn bị lùi lại.
"Khoan đã!" Trương Lễ vội gọi với theo, tay phải đặt lên bảng trước, tràng hạt Phật trên cổ tay va nhau phát ra tiếng lách cách: "Để tôi xem qua đã, xem nó rung nặng cỡ nào."
Thấy quầy thu ngân có một chồng tờ rơi, anh bước tới xem, là tờ quảng cáo bán đồ chơi văn phòng. Anh tiện tay lấy một tờ, tự nhiên gấp lại.
Chừng mười phút sau, Trương Lễ cùng cậu thợ bước ra từ trong xe: "Ông chủ, xem qua rồi, xe anh đúng là bị rung, có thể là vành bị méo, hoặc thanh kéo bị ngấm nước nên gỉ sét rồi."
"Ý là vẫn sửa được đúng không?" Chương Tuyết Dương hỏi.
"Sửa thì sửa được…" Trương Lễ lưỡng lự: "Chỉ là thời gian có thể hơi lâu."
"Mất bao lâu?"
"Nhanh thì bốn ngày, chậm thì một tuần."
"Bao nhiêu tiền?"
Trương Lễ báo giá.
"Đắt quá, bớt chút đi." Chương Tuyết Dương bình tĩnh mặc cả.
Trương Lễ gãi đầu, cúi nhìn dưới gầm xe: "Ông chủ à, xe này phải kiểm tra toàn bộ, tốn công lắm, còn phải xem có phải do trục truyền động hay không, nếu phải thay bạc đạn nữa thì… Hay là thế này đi, tôi tặng anh một lần bảo dưỡng mini?"
"Được, nhưng cố làm nhanh giúp tôi, vài hôm nữa tôi còn phải chạy xe." Nói xong, Chương Tuyết Dương để lại thông tin liên lạc, cầm tờ đơn rồi rời đi.
Trương Lễ và cậu thợ đứng trong tiệm, thấy anh đi thẳng sang quán ăn bình dân đối diện mua đồ mang về.
Cậu thợ cầm chìa khóa xe, hỏi: "Người này ở đâu ra vậy?" Tiệm họ tuy cũng từng sửa mấy chiếc xe xịn, nhưng đa phần là khách quen hay bạn bè giới thiệu, còn người đi ngang tự ghé vào thế này thì thật hiếm.
Lúc đầu Trương Lễ cũng thấy khó hiểu, nhưng giờ thấy Chương Tuyết Dương ngồi ngoài kia, ngậm điếu thuốc, cúi đầu nghịch điện thoại thì nói: "Chắc mua xe cũ đó mà."
Chỉ là lúc anh bước vào, có cảm giác người này không đơn giản, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta rợn da gà. Nhưng nếu chỉ là dân mua xe cũ thích khoe mẽ thì cũng chẳng lạ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.
Gặp được "mối ngon", Trương Lễ hào hứng hẳn, cười toe rồi đá cậu thợ một cái: "Đừng có đứng đó ngó nữa, đi gọi người, chuẩn bị dụng cụ, bắt đầu làm việc!"
–
Sắp Trung thu, Quảng Châu liên tiếp mấy ngày sáng nào cũng lất phất mưa, hiếm hoi mới dịu bớt cái nóng.
Tô Đình đón chú cún con nhỏ xíu về nhà, đặt tên là Mạch Mạch.
Mạch Mạch rất ngoan, không sủa bậy cũng chẳng cắn ai, chỉ là lúc mới về hơi sợ, trốn trong góc sofa, bị nhìn một cái là lại rụt người, khẽ rên khe khẽ.
Tô Đình thấy thương, cũng không vội lại gần, mỗi ngày chỉ chuẩn bị thức ăn rồi gọi tên nó một tiếng, để nó quen dần với môi trường và giọng cô. Dần dà, Mạch Mạch cũng thân thiết hơn, hay vô thức cọ cọ vào chân cô; mỗi lần cô đi làm, nó lại nằm trên đôi giày của cô mà ngoan ngoãn chờ đến khi cô về.
Nghe nói Tô Đình nuôi chó, Chương Như liền chạy tới xem ảnh và video của Mạch Mạch.
Trong video, Tô Đình đang mở gói đồ ăn vặt, Mạch Mạch nằm ngoan một bên, yên lặng nhìn, hoàn toàn không có ý định giành ăn.
"Con chó này được đó, ngoan hơn con của anh em nhiều." Chương Như cảm thán, "Quả nhiên vẫn là chó ta, ý thức quy củ mạnh ghê."
"A Như, cho chị mượn xe chút." Thái Thái gõ cửa bước vào: "Chị phải đi giao bánh trung thu cho khách, mà xe hôm nay bị chồng chị lấy đi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!