Mấy ngày sau đó, Tô Đình vẫn đang bận rộn lo chuyện dọn nhà.
Chủ nhà thái độ cũng khá tốt, biết trong nhà từng xảy ra chuyện nên sau khi báo cảnh sát còn hỏi han cô có an toàn không, nhưng tiền phạt hợp đồng thì vẫn bị trừ, chỉ trả lại cho cô phần tiền thuê còn lại của tháng đó.
Đồ đạc không nhiều, nhưng đến chuyến cuối cùng trong ngày chuyển nhà, cô lại chạm mặt người đàn ông có quầng thâm ở tầng dưới.
Người đàn ông đó đang nghe điện thoại, thấy họ khuân từng thùng đồ ra thì thoáng sững lại, rồi cắn điếu thuốc trong miệng nói gì đó, ánh mắt liếc lên liếc xuống mấy người, mang theo vẻ khinh khỉnh pha chút đắc ý.
"Má, ánh mắt của anh ta là sao vậy chứ?" Tiết Nhân Nhân vốn nhạy cảm, lập tức đoán ra được suy nghĩ của đối phương.
Phùng Ninh cũng đang phụ dọn, nghe vậy liền cau mày: "Đừng để ý anh ta, đừng chấp loại người đó."
Mọi người không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng ai nấy đều thấy rất khó chịu.
Đến khi về nhà mới, Tô Đình gọi một bàn đầy món ăn giao tận nơi.
"Xin lỗi, nhà hơi bừa bộn, sau này dọn gọn rồi mình mời mọi người tới ăn bữa đàng hoàng nhé." Tô Đình phát bát đũa cho từng người, "Cảm ơn mọi người nhiều nha."
Bạn trai của Phùng Ninh vẫn như mọi khi, chu đáo chăm sóc cô suốt từ đầu đến cuối. Cả nhóm nói nói cười cười, không ai nhắc lại chuyện lúc nãy nữa.
Toàn là người trẻ, mỗi lần tụ tập là chuyện trò rôm rả. Biết được Vương Tư Kiều là đồng hương, Tiết Nhân Nhân liền đùa nhiều hơn: "Vậy lần sau về quê có thể rủ nhau đi chung rồi, A Đình nhà mình cũng thường về lắm, chắc qua Trung thu này lại về chứ hả?"
Tô Đình gật đầu: "Mình xin nghỉ phép xong rồi, làm xong tiệc sinh nhật là về."
Tiết Nhân Nhân nhìn sang Vương Tư Kiều, anh mỉm cười: "Tôi cũng lâu rồi chưa về, định Trung thu này về thăm ông bà nội."
Những lời ấy, chỉ cần thêm một câu tỏ tình nữa là thành chuyện yêu đương rồi. Cả nhóm đều ngầm hiểu, cười với nhau, khiến Tô Đình chỉ biết cúi đầu uống nước.
Ăn xong tan tiệc, Tô Đình tiễn Vương Tư Kiều xuống dưới lầu.
Khu chung cư mới rất rộng, cây xanh được chăm sóc tốt, ban ngày cắt cỏ xong còn vương mùi đất ẩm dễ chịu.
Có mấy đứa nhỏ chơi trượt patin lướt qua, Vương Tư Kiều vốn định kéo Tô Đình né đi, nhưng cô tinh mắt, tự lùi lại nhường đường cho bọn trẻ.
Vương Tư Kiều liếc nhìn cô một cái, chợt nhớ đến lời Tiết Nhân Nhân nói khi ăn cơm, rằng cô vẫn chưa từng yêu ai.
Nghĩ thêm về việc hai người từng chỉ gặp riêng nhau đúng một lần, anh suy nghĩ một chút, sợ mình tiến quá nhanh sẽ dọa cô, nên cũng hiểu được, có lẽ cô muốn chậm rãi một chút.
Hai người một trước một sau, chậm rãi đi đến cổng lớn.
Vương Tư Kiều nói: "Vậy tôi đi đây, có gì thì gọi điện nhé."
Tô Đình gật đầu: "Tạm biệt."
Lúc quay lại tầng trên, cô liền bị Tiết Nhân Nhân ôm lấy, hỏi ngay: "Hôn chưa?"
"Chưa." Tô Đình giãy ra: "Mình đi tắm đây, người toàn mồ hôi."
"Vậy nắm tay chưa?"
"Cũng chưa."
"Không thể nào, sao anh chàng đó chậm như rùa thế?" Tiết Nhân Nhân ngẫm mãi không ra: "Chẳng lẽ anh ta cũng chưa từng yêu ai à?"
Chẳng lẽ hai người thuần khiết đến mức giống đôi tình nhân học trò, sau này thấy nhau tr*n tr**ng còn phải ngượng ba phút để tỏ lòng tôn trọng?
"Chắc là từng yêu rồi…" Tô Đình nhớ đến câu nói đùa của người bạn cùng bàn với anh hôm trước, tám phần là có.
Tiết Nhân Nhân gật đầu: "Mình cũng đoán vậy. Nếu chưa từng thì lúc người ta trêu, anh ta đâu có bình tĩnh như thế, nói chuyện cũng tự nhiên, trông đâu giống trai tơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!