Chương 30: (Vô Đề)

"Không sao." Tô Đình lắc đầu, rất nhanh nhận được tin nhắn nói vải trải bàn đã được giao tới, bảo cô ra điểm nhận đồng phục.

Cô rời khỏi văn phòng, vô ý làm rơi hộp khăn giấy trên bàn gần cửa, Chương Tuyết Dương và cô cùng lúc cúi xuống nhặt, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, Tô Đình lập tức rụt tay lại.

Lối đi quá hẹp, Tô Đình lại đang bận nghĩ chuyện công việc, bèn vòng qua anh rồi đi thẳng ra ngoài.

Đi ngang qua khu bếp, bên trong đang chuẩn bị khai trương ca làm, gian bếp sáng choang, hơi nước trắng xóa cùng tiếng chiên rán lách tách vang lên.

Người của công ty giặt ủi đang dỡ hàng, Tô Đình bước tới kiểm đối số lượng.

Khăn đầu bếp, tạp dề, sườn xám lễ tân, áo gile… số lượng đều khớp, nhưng đồng phục càng giặt càng cũ, hơn nữa mấy cái khuy mới khâu lại chẳng cái nào giống cái nào. Nghĩ đến mấy cửa hàng khác như bên Việt Tú, đồng phục ở đó thật sự mới tinh, lại còn đẹp mắt.

Kiểm xong số, cô lại ghi chú những món cần đem đi giặt.

Vì vừa mới trải qua một buổi yến tiệc lớn, nên lần này lượng vải trải bàn gửi đi giặt khá nhiều, khăn ăn, khăn tắm, khăn bàn các loại chất đầy xe đẩy. Thấy người giao hàng đẩy vất vả, Tô Đình liền đỡ phụ anh ta ra cửa sau.

"Cảm ơn nhiều nha, cảm ơn nhiều lắm." Người giao vải liên tục cảm ơn cô.

"Không có gì đâu." Tô Đình gật đầu với anh ta, định quay người đi thì con chó vàng lâu ngày không gặp lại xuất hiện.

Bụng nó đã xẹp đi, chạy nhanh nhẹn hơn trước nhiều, trong miệng còn ngậm theo một chú cún con bé xíu.

Khi tới gần, nó đặt cún con xuống đất, vẫy đuôi với Tô Đình.

Tô Đình ngồi xổm xuống xem, thì thấy có người từ đầu hẻm bên kia đi lại: "Con gái à, có phải con vẫn hay cho nó ăn không?"

Giọng nói sang sảng là của một ông lão địa phương, mặc áo ba lỗ trắng, chân đi dép xỏ ngón.

"Con có cho ăn mấy lần." Tô Đình đứng dậy, lễ phép mỉm cười: "Đây là con của nó à?"

Ông lão gật đầu, hai tay chắp sau lưng nói: "Không chỉ có con này đâu, nó đẻ cả ổ cơ, mà mấy con kia đều có người nhận rồi. Còn mỗi con này là nó giữ lại, con có muốn đem về nuôi không?"

Tô Đình cúi xuống, thấy chú chó con ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, nghiêng cổ nhìn cô, nơi khóe mắt vẫn còn vệt lệ khô.

Bộ lông nó hầu hết là màu vàng nâu, chỉ từ trán xuống cằm là trắng toát, hình dáng giống hệt một trái hồ lô.

Tô Đình hơi do dự, vì chủ nhà hiện tại nói rõ là không được nuôi thú cưng: "Có lẽ tôi không tiện lắm…" Rồi chợt nhớ đến chuyện sắp dọn nhà, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể nhờ ông giữ giúp vài hôm được không ạ? Con đang dọn nhà, đợi ổn định xong rồi sẽ tới đón về nuôi."

"Được chứ, lúc đó con cứ qua nhà ông mà bế về." Ông lão giơ tay chỉ căn nhà có treo bảng cho thuê ngay trước ngõ: "Đó, nhà đó đó, con nhớ kỹ nha."

"Dạ, cảm ơn ông."

Sau khi nói chuyện với ông lão thêm vài câu, lại v**t v* đôi mẹ con chó kia, Tô Đình đứng dậy trở về làm việc.

Trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện dọn nhà, tính sau khi tan ca sẽ ghé văn phòng môi giới hỏi thử nhà trọ mới.

Trên đường quay lại, cô đi ngang qua sảnh đa năng, bên trong có người đang tập luyện, mấy cô thu ngân và lễ tân đang tập động tác, định ghép lại thành một tiết mục nhảy múa.

Lễ tân là người phụ trách đón khách, thuộc bộ phận kinh doanh do Thái Thải quản lý. Thái Thải đứng ở cửa thấy Tô Đình liền gọi cô lại: "Nghe nói lần này sinh nhật nhân viên là em làm MC hả?"

Tô Đình gật đầu: "Chị Lan nói để em thử xem sao."

Sắp tới là buổi sinh nhật nhân viên khóa mới, trùng đúng dịp Trung Thu, nên định tổ chức gộp luôn.

"Tìm được bạn dẫn chương trình chưa?" Thái Thải hỏi.

Tô Đình đáp: "Tìm được rồi, là anh Trung."

"Sao không tìm người trẻ hơn chút?" Thái Thải bật cười: "Hơn nữa, giọng anh Trung kiểu đó, hai anh em định dẫn song ngữ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!