Chương 3: (Vô Đề)

Đôi mắt của Tô Đình, quả thật khiến người ta khó quên.

Hình mắt tròn trịa, vừa đen vừa sáng, nhìn ai cũng nghiêm túc, bao nhiêu nam sinh chẳng dám đối diện được với ánh mắt ấy.

Điểm này, Tiết Nhân Nhân có quyền lên tiếng nhất.

Cô ấy và Tô Đình là bạn nối khố, từ tiểu học đến trung học đều cùng lớp cùng trường, quan hệ hai người rất tốt.

Tối hôm đó tám giờ, Tiết Nhân Nhân đợi được Tô Đình ở Thiên Hà.

Thiên Hà là quận phồn hoa nhất Quảng Châu, chỉ nhìn dòng người ở ga tàu điện ngầm là thấy ngay.

Thấy Tô Đình đang ngó nghiêng giữa đám đông, Tiết Nhân Nhân huýt sáo một tiếng: "Ở đây nè."

Đợi người lại gần, cô liền vươn tay khoác vai: "A Ninh đâu?"

"Cô ấy đang tăng ca."

"Sao lại tăng ca nữa vậy?"

"Hôm nay cửa hàng đông khách, thu ngân thiếu người, nên cô ấy phải chống đỡ một lúc."

Tô Đình nhìn cánh tay đầy hoa văn của Tiết Nhân Nhân, hơi ngạc nhiên: "Cậu xăm rồi à?"

"Đừng sợ, toàn là hình dán đó." Tiết Nhân Nhân kéo cô đi lên trước: "Đi, mình đi ăn thôi."

Thiên Hà rất náo nhiệt, đi theo Tiết Nhân Nhân, Tô Đình được ăn món phá lấu bò mà chỗ này nhiều người xếp hàng chờ.

Chỉ là lúc trả tiền, Tiết Nhân Nhân chặn điện thoại của cô lại: "Cậu làm gì thế?"

"Mình… trả tiền mà?"

"Mình bây giờ có tiền rồi, không cần lúc nào cũng ăn của cậu nữa." Tiết Nhân Nhân kiêu ngạo ngẩng cằm lên.

Trước kia cô ấy nghèo, ăn uống toàn bám Tô Đình, nhưng giờ tự mình kiếm tiền rồi, muốn mời cô ăn gì cũng được.

"Được thôi, cậu mời mình." Tô Đình cười, cất điện thoại, không tranh với cô ấy.

phá lấu bò thịt miếng to, gân bò dẻo dai, vừa mềm vừa sần sật, nước dùng lại cực kỳ đậm đà, ngay cả củ cải trong canh cũng thấm vị.

Hai người còn gọi thêm một đĩa hoành thánh khô, bên trên rắc hành tươi với mè rang, rưới chút nước tương, giản dị mà vừa thơm vừa ngon miệng.

"Ngon không?" Tiết Nhân Nhân hỏi.

Tô Đình mỉm cười gật đầu, lúm đồng tiền một bên khẽ lộ ra.

"Vẫn cái dáng ngốc nghếch này." Tiết Nhân Nhân đưa giấy cho cô lau miệng: "Công ty sao rồi, công ty ổn chứ?"

"Cũng tốt lắm, mình với A Ninh cùng nhau, cũng có bạn." Tô Đình nói.

Tiết Nhân Nhân lại chẳng mấy coi trọng: "Một cái tửu lâu rách nát có gì mà ở? Qua công ty mình làm bán hàng đi, mình dẫn cậu làm quán quân doanh số."

Cô tốt nghiệp trung học liền ra đời đi làm, tính tình hướng ngoại, từng bán bảo hiểm, từng ngồi sạp, giờ bán xe, còn dẫn theo một đội, cũng coi như rất lợi hại rồi.

Tô Đình tự biết mình kém xa, theo phản xạ lắc đầu: "Mình không giỏi giao tiếp với người khác, làm không nổi đâu."

"Ngốc thật hả? Đều có lời thoại sẵn, cứ theo đó mà nói là được. Với lại trời sinh cậu đã hơn người, cười nhiều với khách chút, chốt đơn dễ vậy mà khó sao?" Tiết Nhân Nhân thấy làm văn phòng đường hẹp, không có tiền đồ.

Nhưng nhìn gương mặt trắng mịn của Tô Đình, cô lại suy nghĩ: "Có điều chắc ba mẹ cậu cũng không đồng ý đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!