Chương 29: (Vô Đề)

"Đó là bạn trai của chị ấy hả?" Văn Tử ngẩng đầu, tò mò hỏi Chương Tuyết Dương, còn tiếc rẻ than một câu: "Haizz, vốn dĩ con còn định giới thiệu thầy dạy mỹ thuật của tụi con cho chị ấy nữa cơ."

Nhỏ xíu tuổi mà đã thích lo chuyện người khác. Chương Tuyết Dương đưa mắt nhìn thẳng phía trước, không nói gì, đi thẳng về phía sân bóng.

"Không qua chào một tiếng à?"

Anh đi nhanh, Văn Tử phải co chân chạy theo sau.

"Muốn đi thì đi."

Tô Đình đã lên ván lại rồi, cẩn thận di chuyển, tóc đuôi ngựa bị gió thổi tung thành từng lớp, nơi trán dường như rịn mồ hôi, ánh lên dưới đèn.

Tấm ván là loại bánh xe phát sáng trong đêm, trong cả quảng trường chỉ có hai người họ là nổi bật nhất.

"Ơ? Đi chứ đi chứ! Xông lên nào!" Giọng của thiếu niên đang vỡ giọng đặc trưng, Tô Đình hình như nghe thấy gì đó, quay đầu nhìn về hướng ấy, suýt chút nữa lại ngã.

"Cẩn thận."

Vương Tư Kiều lập tức đưa tay đỡ lấy cô.

Học trượt ván tất nhiên sẽ có ít nhiều va chạm cơ thể, ngay từ lúc bước lên ván đã phải được đỡ. Có vài người bạn trượt ván đi ngang huýt sáo trêu: "Ghê nha, Tư Kiều, nhanh thế đã có tiến triển mới rồi hả?"

Vương Tư Kiều quay lại nhìn rõ ai, vừa cười vừa mắng: "Thằng nhóc này tối nay chắc cgã ngã sấp mặt cho coi."

"Tôi mà ngã được chắc! Lo cho bạn gái cậu đi." Người bạn cười hô hô, lấy đà trượt đi mất.

Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi Tô Đình rung lên.

Cô xuống ván, nghe máy, là Tiết Tiết Nhân Nhân gọi, nói nhà dưới bị rò nước, đã tìm người lên ban công kiểm tra.

"Lần trước không phải kiểm tra rồi sao, nói là không liên quan đến nhà mình mà?"

Tô Đình ngạc nhiên, cúp máy xong liền chuẩn bị về.

Vương Tư Kiều muốn tiễn cô, nhưng cô lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự về được."

Anh ta cũng không lái xe, tiễn cô thì quá phiền.

"Vậy để tôi gọi xe cho cô."

Vương Tư Kiều mở app gọi một chiếc Didi, đứng nhìn Tô Đình lên xe mới quay đi.

Ra khỏi khu trung tâm nên đường bớt kẹt, hơn hai mươi phút sau, Tô Đình về đến dưới nhà.

Chạy đến cửa, cô thấy Tiết Tiết Nhân Nhân đang bị một người đàn ông chỉ thẳng vào mặt mắng.

Gã ta dựa vào thân hình cao lớn, ngón tay trỏ chĩa từng cái vào Tiết Tiết Nhân Nhân: "Tao nói cho mày biết, nhà tao dưới tầng bị dột nước lâu rồi! Mày làm tao thiệt hại tài sản, tao có quyền kiện mày đấy!"

"Kiện mẹ mày ấy! Đã nói lần trước ban quản lý kiểm tra rồi, đâu có liên quan tới nhà này, mày nghe không hiểu tiếng người hả?"

"Ít nói bậy đi! Ban quản lý nói không sao là không cần xử lý à? Nhà dưới bị dột mà mày nói không liên quan đến nhà trên, ai tin nổi!"

Người đàn ông nghiến răng, giơ tay hất Tiết Nhân Nhân ra rồi bước thẳng vào trong.

Tô Đình vội chạy tới đẩy gã ra: "Anh làm gì vậy!"

"A Đình!" Tiết Tiết Nhân Nhân tức đỏ cả mặt, kéo Tô Đình ra sau, chỉ tay vào gã đàn ông: "Vừa mở cửa là gã đã gào lên, chất vấn tôi có phải xả nước ngoài ban công không, nói nhà gã dột nước, đòi vào kiểm tra. Tôi hỏi sao không phải người của ban quản lý thì gã chửi ban quản lý ngu dốt, rồi cứ thế chen vào, mồm còn chửi th* t*c nữa!"

Căng thẳng dâng cao, cả hai bên đều tức: "Chửi mày thì sao, mày chẳng phải cũng chửi tao à? Con đ*!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!