Chương 26: (Vô Đề)

Buổi huấn luyện chiều, Chương Như không đến.

Tô Đình và Thái Thải cũng bị tách nhóm, cùng những người khác tham gia mô phỏng thực hành.

Nội dung mô phỏng là chuẩn bị mở một nhà hàng, mỗi người được phân công một phần việc riêng: phải lập cơ cấu tổ chức, tính toán nhân sự và hiệu suất lao động, vạch rõ giới hạn đỏ – vàng, còn phải có cả kế hoạch marketing khai trương, nói chung là phải chuẩn bị đầy đủ mọi phương án.

Mỗi đội còn có một đội trưởng phụ trách điều phối. Đội của Tô Đình do Đinh Quốc Xương làm đội trưởng, người Trùng Khánh, giọng vùng Ba Thục vừa đậm vừa mang chút hài hước, y như tính cách ông vậy.

Đinh Quốc Xương đã ngoài năm mươi, tự mình kinh doanh một quán ăn, rất ham học hỏi và có trách nhiệm. Trong nhóm, ông không chỉ biết điều hòa bầu không khí, mà còn bỏ tiền túi mua cơm hộp cho mọi người.

Chỉ là cuộc thảo luận nhóm kéo dài hơi lâu, tan họp xong Tô Đình cũng không quay về phòng, mà đi thẳng xuống lầu.

Ở nhà hàng cách khách sạn không xa, Chương Tuyết Dương đang nghe điện thoại của Phạm Á Hào, nói rằng muốn dời lễ cưới lên sớm hơn, nhắc anh nhớ đến làm phù rể.

"Cậu chắc là nghĩ kỹ rồi chứ?" Chương Tuyết Dương hỏi.

"Tất nhiên là nghĩ kỹ rồi, khách sạn tôi cũng đang đặt rồi." Phạm Á Hào nói chắc nịch, lại có chút bất mãn với thái độ của anh: "Ý cậu là sao, chẳng lẽ không muốn đến?"

"Sợ mất mạng thôi." Chương Tuyết Dương vừa nói, vừa nhìn qua cửa sổ thấy Tô Đình xuất hiện, tay còn cầm túi tài liệu được phát trong buổi huấn luyện, bước đi hơi vội, trông như một nữ sinh tan học đang hấp tấp chạy về ký túc.

"Yên tâm đi, tôi chuẩn bị cho cậu áo chống đạn, bảo đảm cậu tới sao thì về y vậy." Phạm Á Hào cười cam đoan.

Cúp máy xong, Tô Đình vừa vặn đi tới.

"Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô điều hòa hơi thở, giải thích: "Nhóm đang bàn vấn đề, tôi không tiện rời đi một mình."

"Ngồi đi." Chương Tuyết Dương đưa thực đơn qua: "Cô muốn ăn gì?"

"Tôi ăn rồi." Vì chạy mấy bước nên nhịp thở của cô vẫn còn hơi gấp.

Tráng miệng làm sẵn, đồ uống cũng mang lên rất nhanh, một ly nước bưởi pha Yakult, chua chua ngọt ngọt.

Anh vẫn mặc chiếc áo khoác bò ban ngày, màu xanh đen, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng; dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không còn dáng vẻ say xỉn của tối hôm đó.

Nhưng hai người đối diện nhau nghiêm túc như vậy, Tô Đình chỉ biết cúi đầu uống nước, đợi anh mở lời.

"Chương Như thế nào rồi, khá hơn chưa?"

"Uống thuốc xong đỡ nhiều rồi, chắc giờ đang ngủ."

Một vòng dạo đầu, Chương Tuyết Dương nắm lấy ly nước: "Hôm đó tôi uống nhiều quá, không phải cố ý. Nếu khiến cô thấy khó chịu, tôi xin lỗi lần nữa. Hoặc là… cô nghĩ tôi nên…"

Anh ngừng lại một chút, như đang do dự: "… Nên làm gì đó để cô thấy thoải mái hơn một chút?"

Câu dừng đó không rõ là ngập ngừng hay đắn đo, nhưng suốt cả buổi chiều, Tô Đình đã nghĩ kỹ câu trả lời: "Không cần đâu. Tối hôm đó anh uống say, nhất thời không tỉnh táo, tôi hiểu mà."

Lần đầu gặp chuyện như vậy, cô thật sự không biết phải xử lý ra sao. Nhưng anh đã nhiều lần xin lỗi, cô còn có thể làm gì? Đánh anh thêm mấy cái, khiến mọi chuyện ầm ĩ lên, hay dứt khoát nghỉ việc rồi bỏ đi?

Thay vì cứ bận lòng, cứ gượng gạo lúng túng, chi bằng xem như chưa từng xảy ra, để khỏi tự chuốc phiền. Bởi càng nghĩ, càng xấu hổ, người chịu giày vò rốt cuộc cũng chỉ là chính mình.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Tô Đình ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Anh yên tâm, chuyện đó tôi coi như chưa từng có, sẽ không hiểu lầm gì, càng không ảnh hưởng đến công việc."

Mà đêm đó, anh đã phơi bày ra bản tính xấu xa nhất của đàn ông.

Khi men rượu dâng lên, một cô gái xinh đẹp đứng trước mắt, dịu dàng quan tâm vài câu, trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ bốc cháy, đến khi ngọn lửa ấy tràn l*n đ*nh, dopamine nhấn chìm lý trí…

Nói thẳng ra, chính là mê sắc đến mờ mắt.

Nhưng sau khi tỉnh lại, anh cũng nhanh chóng nhận ra, d*c v*ng không nên trút lên người nữ nhân viên trong công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!