Chương 22: (Vô Đề)

Buổi tối tan làm, cô ngồi xe của Đới Ngọc Lan đi ăn cơm.

Trên đường, Đới Ngọc Lan hỏi: "Cậu trai ở tầng ba đó có phải đang theo đuổi em không? Chị thấy mấy lần hai người đi chung rồi đó."

"Tụi em không có gì đâu, anh ấy chỉ mượn máy in thôi…" Tô Đình giải thích.

"Là không có, hay là em không thích người ta?" Đới Ngọc Lan liếc cô một cái, "A Như cũng nói vậy đó, bảo là ra ngoài chơi thì cậu ta cứ chăm sóc em mãi."

Thấy mặt Tô Đình đỏ lên, chị cười khẽ: "Không sao đâu, em còn trẻ mà, thời gian yêu đương còn dài lắm. Nhớ là quen thêm vài cậu trai, đừng vội kết hôn. Giống bọn chị nè, cưới sớm quá, yêu chưa đủ đã bị bắt làm mẹ rồi."

Giọng điệu của người từng trải, đầy cảm thán.

Xe vừa kẹt vừa lách từng chút một, cuối cùng cũng đến nơi.

Nhà mới của Thái Thải ở Phiên Ngu, khu chung cư mới bàn giao, khuôn viên rộng rãi, vị trí cũng khá tốt.

Tối nay mời toàn là đồng nghiệp, Chương Như hình như đang giận dỗi với ai đó nên không đến cùng.

Trong phòng khách có hai bàn tròn, ăn uống vui vẻ, náo nhiệt xong, Tô Đình ở lại nghe họ trò chuyện.

Bên tai lẫn trong tiếng cười nói là khúc nhạc đứt quãng — là anh Trung, Lương Trung, đang gảy đàn guitar của chồng Thái Thải.

Sợ ồn đến hàng xóm nên tiếng đàn của anh rất nhẹ, có chừng mực.

Anh từng là phó bếp, giờ đã lên làm bếp trưởng, nhưng không hề có dáng vẻ quan cách; anh là người thật thà, bình dị, không nói nhiều, nhưng hễ ai nhắc đến chuyện anh là người Triều Sán thì anh có thể thao thao bất tuyệt đến nửa đêm.

Anh Trung thích âm nhạc, thường nói rằng ban nhạc Ngũ Điều Nhân là niềm tự hào của Hải Phong bọn họ, cũng thường khi đồng nghiệp hứng chí trò chuyện, anh sẽ gảy vài nốt đệm theo, thong thả, ngân nga.

"Đừng đàn nữa, anh Trung, qua đây uống chút trà đi." Thái Thải gọi anh, rồi cũng gọi Tô Đình: "Đình Đình à, qua đây ngồi nè."

"Chị Thải, em ngồi đây được rồi." Tô Đình đang ở sofa chơi nặn đất sét với hai bé sinh đôi nhà chị, mới cai tã không lâu, tầm tuổi những bé mẫu giáo mà cô từng dạy.

Phòng khách không rộng lắm, bàn trà đặt ngay cạnh sofa, giọng người nói chuyện vọng lại.

Nghe Đới Ngọc Lan nói rằng Lương Trung mập hơn trước: "Rắn rỏi hơn nhiều ha."

"Phải đó, giờ ra đường không sợ bị bắt nữa."

Thái Thải vừa rót trà cho mọi người, cũng không quên đưa cho Tô Đình một ly: "Đình Đình chắc không biết, anh Trung hồi trước gầy nhom à, nhìn cứ như con gà ác vậy đó."

Mọi người cùng nhìn sang, Lương Trung hơi ngượng, cười giải thích rằng hồi trẻ anh vừa đen vừa ốm, nên ra ngoài toàn bị kiểm tra giấy tờ, có lần còn bị công an khu vực đưa về đồn, nói là nghi anh dùng m* t**.

"Sau đó phải nhờ chú Vinh ra mặt bảo lãnh mới được về, không thì chắc ở đó qua đêm luôn rồi."

Cả bọn bật cười rộ.

Ai cũng có quá khứ xấu hổ của riêng mình.

Như Thái Thải, ngày xưa khi còn non tay, buổi tiệc đầu tiên nhận làm đã viết sai thực đơn, cuối cùng phải bồi thường hai tháng lương, tối nào về nhà cũng khóc, sợ đồng nghiệp phát hiện nên chỉ biết chui vào chăn mà lặng lẽ rơi nước mắt.

Hay như Đới Ngọc Lan hồi mới ra nghề, khi đó thị trường lao động còn chưa bão hòa. Vì tóc ngắn nên chị bị điều ra khách sạn làm nhân viên chuyển món, tự bưng mâm đựng trái bầu nấu canh dài mấy chục phân vào phòng riêng cho khách.

Giữa đường trượt tay, tô canh nóng đổ thẳng lên chân, để lại một vết sẹo to bằng nửa bàn tay.

"Hồi đó chị nghĩ tiêu rồi, chân đẹp vậy mà để lại sẹo, sau này chắc chẳng dám mặc váy nữa." Đới Ngọc Lan vỗ lên đùi mình, cười ha hả: "Giờ mập lên rồi, sẹo cũng căng ra, chỗ đó ngược lại trắng và mịn nhất đó!"

Nhắc đến chuyện cũ, ai nấy đều cười nghiêng ngả.

Con người thường hạnh phúc nhất là khi họ đang đến gần hạnh phúc. Họ không có học vấn cao, cũng chẳng có xuất thân tốt, có thể đến giờ vẫn chưa ở vị trí cao nào, nhưng so với chính mình ngày trước, họ đã trưởng thành hơn nhiều. Trưởng thành đến mức có thể coi những khổ cực từng trải qua là chuyện vui để kể lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!