Chương 2: (Vô Đề)

Mười giờ rưỡi sáng, cuộc họp buổi sáng kết thúc.

Ở đây không có phòng họp chuyên dụng, Tô Đình dọn lại chiếc ghế mình vừa ngồi, tắt đèn rồi đi ra ngoài.

Lúc này nhân viên ca ngày đã bắt đầu làm việc, điểm danh xong, mọi người trong các bộ phận đều ra ngoài nhảy điệu thể dục buổi sáng.

Giống như bài thể dục giữa giờ thời còn đi học, cũng có mấy người lười biếng qua loa, mặt mày đầy vẻ miễn cưỡng.

Quay lại văn phòng, Tô Đình tranh thủ thời gian sắp xếp ghi chép buổi họp sáng, đến khoảng mười một giờ thì lác đác có nhân viên đến xử lý công việc.

Thật ra phần lớn đều là việc vặt, chẳng hạn như chấm công sót cần bổ sung, hoặc đổi nhãn dán bảng tên, mấy việc này giải quyết nhanh thôi, nhưng từng việc một cộng lại thì vẫn cần sự kiên nhẫn.

Chờ xử lý xong mọi chuyện trong tay, vừa khéo lúc ấy nhóm sinh viên làm thêm dịp hè cũng tới nơi.

Lứa sinh viên làm thêm này đều là học sinh từ vùng Tây Quảng Đông – Quảng Tây, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với Tô Đình, ai nấy rất lễ phép, mở miệng ra là gọi cô bằng "chị."

Sau khi xác nhận đủ số lượng cùng thầy dẫn đoàn, Tô Đình đưa các sinh viên đến ký túc xá cất đồ, rồi lại dẫn quay về nhà hàng dùng bữa. Bận tới bận lui, giữa trời nắng nóng, mồ hôi vã đầy người.

Chưa kịp lo cho bản thân, cô lại đi tìm Đới Ngọc Lan. Dù sao thầy dẫn đoàn vẫn còn ở đây, lại là lần đầu tiên hợp tác với trường học này, mối quan hệ vẫn cần phải duy trì.

Giờ ăn trưa khách đông, khắp nơi toàn là khách và nhân viên phục vụ qua lại tấp nập, Tô Đình tìm một lúc lâu, cuối cùng mới thấy được Đới Ngọc Lan ở tầng hai.

Bên cạnh bể hải sản, chị ấy đang trò chuyện cùng một người. Người đó bây giờ Tô Đình đã biết, chính là con trai ông chủ lớn.

"Chị Lan." Tô Đình bước lại gọi một tiếng, cũng chào Chương Tuyết Dương: "Chào anh Chương."

Đới Ngọc Lan không nhịn được cười: "Lần sau nếu không tìm thấy chị, cứ bảo họ gọi bộ đàm là được, không cần phải chạy tới chạy lui."

Nói rồi, chị lấy giấy ăn đưa cho cô: "Lau mồ hôi đi."

Tô Đình lúng túng, vội vàng nhận lấy, chấm mồ hôi trên trán, biết chắc bộ dạng mình lúc này rất nhếch nhác.

Cô nhỏ giọng giải thích: "Em có tìm bên quầy thu ngân, các chị ấy gọi mấy lần, nói là không có hồi đáp."

"Ồ, chắc lúc đó chị đang nghe điện thoại, tháo tai nghe xuống rồi." Đới Ngọc Lan hỏi: "Sinh viên đều đến cả rồi phải không?"

"Dạ, ở phòng 108."

"Được, chị biết rồi. Em về ăn cơm trước đi, chị với sếp Chương còn có chút việc, xong sẽ qua ngay."

"Vâng." Tô Đình gật đầu, quay người rời đi.

Đới Ngọc Lan nhìn theo, thấy cô dù đi có phần vội vã nhưng vẫn biết tránh đường khách, tự mình nép hẳn sang phía rìa.

Thu ánh mắt lại, chị thuận tiện giới thiệu với Chương Tuyết Dương: "Chắc cậu cũng gặp rồi, đây là trợ lý cửa hàng mới tuyển của chúng tôi."

"Người ở đâu?"

"Phía Bắc Quảng Đông – Quảng Tây."

"Tuyển trên mạng?"

"Trưởng bộ phận thu ngân giới thiệu, họ là đồng hương."

Anh không thích kiểu quan hệ nhờ vả này, dẫu sao trợ lý cửa hàng tuy giống như hành chính trong công ty, nhưng cũng phải tiếp xúc khá nhiều việc trong cửa hàng, liên quan đến cả người lẫn sự vụ.

Song đồng thời, Chương Tuyết Dương cũng hiểu chuyện tuyển dụng cho cửa hàng lâu năm vốn không dễ dàng, tính ổn định cũng là một yếu tố cần cân nhắc. Cho nên sự cau mày vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng, anh cũng không định can thiệp vào việc dùng người trong cửa hàng.

Nói thêm vài chuyện công việc khác, rồi mỗi người một ngả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!