Thấy cô hơi bối rối, mấy giây sau, Chương Tuyết Dương hỏi: "Cô đứng vững không?"
"Tôi được mà, tôi không say." Tô Đình nhanh chóng xách túi xuống đất, vì phép lịch sự nên mỉm cười với ô cửa kính xe mà anh hạ xuống: "Anh lái chậm chút nhé, cẩn thận bọn đua xe."
"Tự mình chú ý an toàn."
Mãi đến khi Phạm Á Hào gọi tới, hỏi anh có phải lái nhầm đường, chạy đến Phật Sơn rồi không.
Nghe đầu dây bên kia ồn ào hỗn tạp, Chương Tuyết Dương ép xuống cơn bực bội trong người, đồng thời tắt đèn khẩn cấp, quay đầu xe rời đi.
Khi đến quán bar, Phạm Á Hào đang hát bài Tóc Rối của Trương Học Hữu.
"Xin công bố, anh đã làm sai điều gì đó, khiến mái tóc em rối bời…"
"Đối mặt chẳng còn trật tự, quá đáng thật rồi, cúc áo cũng cài nhầm mất…"
Đó là một quán lounge, quá giờ mở cửa nên chẳng còn bao nhiêu khách. Giữa ông chủ quán ngái ngủ và cô lao công đang quét sàn, Phạm Á Hào ôm mic hát một mình, hưng phấn chẳng khác gì một thằng cố tình giành phần nổi bật.
"Mẹ kiếp, cái mồm xui xẻo!"
Phạm Á Hào nhăn mặt, ngồi phịch xuống cạnh anh: "Không ngờ nha, mẹ kiếp, tôi thật không ngờ…"
"Không ngờ mình bị cắm sừng?" Chương Tuyết Dương hỏi.
"Sao cậu biết?" Một tiếng chửi đứt ngang nơi cổ họng: "Đệch!"
Anh ta đột nhiên bật dậy: "Cậu phát hiện sớm mà không nói với tôi à? Mắt trơ trơ nhìn tôi làm thằng mọc sừng? Còn coi tôi là anh em không hả?!"
"Phát hiện gì? Tôi chỉ đoán thôi." Chương Tuyết Dương nhìn anh ta, mắt anh ta trợn trừng như muốn nổ tung: "Nói đi, bắt gian tại trận hay là đa nghi linh tinh?"
Phạm Á Hào bị hỏi đến đơ người. Rượu ngấm làm đầu óc anh gần như đứt mạch, phải một lúc lâu mới phản ứng lại, nghiến răng đập mạnh xuống bàn: "Tôi mẹ nó tuy trăng hoa, nhưng đã bao giờ cắm sừng ai đâu chứ? Vậy mà lại có đứa ngu nào dám cắm sừng tôi! Để tôi mà tìm ra thằng khốn đó, nhất định chặt tay nó!"
"Hai anh ạ…" Tiếng ồn quá lớn, ông chủ quán ngập ngừng bước lại. Chương Tuyết Dương khẽ gật đầu, rồi kéo gã say mèm Phạm Á Hào ra ngoài.
Ra tới cửa, Chương Tuyết Dương mua cho anh ta một chai nước: "Cậu chưa từng cắm sừng ai thật à?"
"Tôi cắm sừng ai? Tôi cắm sừng cậu chắc?"
Phạm Á Hào đang dội nước lên mặt, không ngờ nước lạnh toát, khiến anh ta rùng mình. Ngay sau đó, anh ta chợt nhớ đến vị hôn thê – Hồ Lộ.
Anh ta đã cắm sừng cô ấy.
Vậy nên, cô ấy cố ý cắm sừng lại anh ta.
Phạm Á Hào nghiến răng, giận đến ném mạnh chai nước xuống đất, nước bắn tung mấy mét.
"Mẹ kiếp!"
Sắc mặt anh ta xám ngoét, muốn chửi mà chẳng thốt nên lời.
"Gấp cái gì? Sợ chó nhà cậu tè lên giường à?" Miệng mất nết, Phạm Á Hào say khướt lảo đảo theo sau, ngã phịch xuống ghế sau xe.
Cửa xe đóng lại, anh ta ngồi dịch sang giữa, cảm giác có thứ gì bị đè dưới mông: "Cái gì đây?"
Thò tay mò ra, vang lên tiếng leng keng của chuông nhỏ.
"Tổ cha! Cậu b**n th** thật, còn chơi mấy trò SM nữa hả?"
Trước khi Phạm Á Hào kịp đưa lên mũi ngửi, Chương Tuyết Dương đã nhanh tay giật lấy, nhét thẳng vào hộc chứa đồ: "Về nhà ngủ một giấc đi, tỉnh táo rồi hãy nghĩ xem mình muốn hỏi hay muốn giả ngu. Lời đã nói ra khi say thì không có thuốc hối hận đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!